----
Andrew lưng cô , ánh mắt dịu dàng như nước: "Nguyễn sẽ ở Bắc Kinh vài ngày, đến lúc đó em thể tìm cô chơi."
Tạ Duyên Chiêu tối sầm mặt : "Nguyễn là tên thể gọi ?"
Dọc theo con đường , cô thấy con khổng tước phiền chết.
Hai mắt Feene sáng lên: "Nguyễn, thật ?"
Ánh mắt cô to tròn, cứ chờ mong Nguyễn Minh Phù như , cực kỳ giống Vượng Tài, hỏi cô từ chối .
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ một chút : "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô tới.”
"Thật quá."
Feene vui vẻ nhào lòng Nguyễn Minh Phù: "Cô thật ."
Tạ Duyên Chiêu: "...”
Đàn ông cần bảo vệ, phụ nữ cần bảo vệ nhiều hơn.
Lúc tạm biệt tiểu công chúa lưu luyến rời, Lâm Kiêu mở miệng : "Nếu đến Bắc Kinh thì tới chỗ ở . Trước khi lên xe sẽ thông báo cho mợ, chuẩn phòng cho hai đứa.”
"Này, bọn cháu chỗ nghỉ chân .”
Lâm Kiêu nghi ngờ cô: "Chỗ nào , đừng là nhà khách?"
Vẻ mặt ông như đồng ý.
“Nếu phu nhân thủ trưởng mà hai đứa tới Bắc Kinh còn ở nhà khách, sẽ tới dạy dỗ đó.”
"Không ."
Nguyễn Minh Phù lấy chiếc chìa khóa luôn mang theo bên : "Đây là cháu đưa cho cháu."
Lâm Kiêu: "...”
Nghĩ đến dáng vẻ tài nhưng khí chất vẫn thô thiển của Kỳ Dương Diễm, trong lòng ông chợt lạnh.
Nguyễn Minh Phù tiếp: "Chờ bọn cháu thu xếp thỏa chắc chắn sẽ tới nhà thăm hỏi , đến lúc đó chê là .”
“Được, nhiều nữa.”
Mắt thấy xe lửa dừng , Lâm Kiêu thể ở lâu. Ông vỗ bả vai Tạ Duyên Chiêu dặn dò một câu: "Có chuyện gì thì tới tìm .”
Hai xuống xe cùng .
Tạ Duyên Chiêu xách hành lý, Nguyễn Minh Phù bên cạnh . Hai mắt cô dáo dát tứ phía, tò mò thôi.
Đây là đầu tiên cô thấy Bắc Kinh ở thời đại .
Nhà ga đến , so với Uyển Thành náo nhiệt hơn nhiều. Người xung quanh ăn mặc gọn gàng, thậm chí cô còn thấy vài nước ngoài qua. Khi thoáng qua, chỗ nào cũng đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-462.html.]
Tạ Duyên Chiêu kéo cô một cái: "Cẩn thận một chút.”
“Ồ.”
Nguyễn Minh Phù suýt đụng , cô lộ nụ áy náy. bởi vì quá nhiều , ngay cả dừng một câu cũng .
"Giữ chặt ."
Tạ Duyên Chiêu còn cao hơn mực nước biển, cao hơn tất cả một cái đầu. Đứng bên cạnh trong đám đông chật chội, cảm giác an .
Cứ như , Tạ Duyên Chiêu một tay xách hành lý, một tay che chắn cho Nguyễn Minh Phù thuận lợi khỏi nhà ga, cũng thuận lợi gặp hai chú ruột Tạ Tây Lâu và Tạ Đông Lâu.
Hai mắt Tạ Tây Lâu đẫm lệ Tạ Duyên Chiêu: "Trưởng thành, trưởng thành , quá..."
Lúc chuyện, ông khẽ lưng lau sạch nước mắt.
“Chú Hai, Chú Ba.”
Giọng của Tạ Duyên Chiêu vẫn chút đối.
"Đây là cháu dâu ?"
Tạ Đông Lâu híp mắt, đánh giá Nguyễn Minh Phù đang bên cạnh.
“Nhà nông ?”
Mẹ nó, các ngươi gọi là nông dân .
Tạ Đông Lâu thể tin mắt , nhưng Nguyễn Minh Phù lặng lẽ bên cạnh Tạ Duyên Chiêu. Dáng vẻ mật đó, vợ chồng thì còn thể là cái gì?
“Chú Hai, Chú Ba.”
Tạ Tây Lâu ngừng , một lèo ba câu .
Lại lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi, đưa tới.
"Đây là một chút tâm ý của chú."
Ánh mắt Tạ Tây Lâu vẫn còn đỏ ngầu, trong mắt lộ vẻ cảm khái: "Chú cũng gì , cháu dâu tuyệt đối đừng ghét bỏ."
Bàn tay cầm hộp của Tạ Tây Lâu vài vết chai, quần áo nửa mới nửa cũ ông cũng cuộc sống cũng là bao.
Nguyễn Minh Phù nên nhận , đành ngẩng đầu Tạ Duyên Chiêu.
“Cảm ơn chú Ba.”
“Cảm ơn chú Ba.”
Người đàn ông thối tỏ thái độ, Nguyễn Minh Phù cũng thuận theo nhận lấy đồ.
"Sau , con hãy sống thật với vợ con."
Tạ Tây Lâu vui vẻ, khi đến lời hốc mắt đỏ lên: "Đừng giống như ba con, nếu sẽ đánh gãy chân con đó."