----
Nguyễn Minh Phù tìm một tư thế thoải mái trong lòng .
Nằm bên cạnh chẳng khác nào cạnh một cái lò sưởi, đôi khi đang ngủ cô còn tỉnh giấc vì quá nóng. Đợi vài ngày nữa, nhiệt độ thấp hơn một chút là .
Tạ Duyên Chiêu , siết chặt tay.
"Không chuyện nữa." Nguyễn Minh Phù thẳng dậy: "Vất vả lắm mới tới Bắc Kinh một chuyến, em nhiều thứ mua. Còn đồ của chị dâu nữa, em vẫn đưa qua."
Cô đếm đếm ngón tay.
"Em cứ thong thả." Tạ Duyên Chiêu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô: "Chẳng là còn hai , để cho bọn họ ."
"Anh đồng ý?"
Nguyễn Minh Phù mở to hai mắt, ngạc nhiên về phía .
Cô còn nghĩ rằng Tạ Duyên Chiêu đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia, là cô nghĩ sai ?
"Lúc đầu quả thật suy nghĩ như ." Tạ Duyên Chiêu ôm cô lòng, giải thích: " chú cũng như ."
Ngoại trừ những nỗ lực của Tạ tư lệnh, thể Tạ gia là do một tay Bạch gia nâng lên. Trong đó bao gồm việc Tạ Đông Lâu là phó chủ nhiệm bộ giáo dục, Tạ Tây Lâu còn Bạch Thanh Châu chăm sóc suốt mấy năm, bọn họ còn vì chuyện của bà mà cãi với Tạ tư lệnh, cũng thể bọn họ là đồng minh của .
Dù chấp nhận xoa dịu quan hệ với hai bọn họ vẫn hơn là đơn độc một .
Cũng là vì để cho một xem, việc xích mích với Tạ tư lệnh là do ông đúng.
Nguyễn Minh Phù gật đầu: "Cho dù quyết định thế nào, em vẫn sẽ ủng hộ ."
"Thật ?"
Yết hầu Tạ Duyên Chiêu khẽ động, ánh mắt thâm trầm cô.
"Em là lừa gì chứ?"
Nguyễn Minh Phù vỗ vỗ mặt , rạng rỡ.
"Ngược em cảm thấy tò mò, rõ ràng hung dữ, nhiều coi trọng như thế?"
Cố Ý Lâm thì cô còn thể là do gu cô mặn, nhưng tiểu công chúa Feene thế mà cũng thích , cô tò mò.
Chẳng lẽ... Người đàn ông ưu điểm gì mà cô ?
"Bây giờ sẽ cho em ."
Tạ Duyên Chiêu dùng sức, ôm lấy cả lẫn chăn phòng.
Chờ Nguyễn Minh Phù kịp phản ứng, cả chiếc giường mềm mại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-471.html.]
"Khoan !"
Không cô đang trò chuyện với Tạ Duyên Chiêu ư? Sao bây giờ thành như thế ? Nguyễn Minh Phù chạy, hình cao lớn của Tạ Duyên Chiêu đè , ôm chặt cô, đắp chăn lên hai : "Ngủ ."
Nguyễn Minh Phù: "..."
Chỉ... chỉ thế thôi ?
Không thất vọng mà là may mắn, Nguyễn Minh Phù mở to hai mắt lên trần nhà, một lát mới mơ mơ màng màng ngủ .
Ngày hôm khi tỉnh , ngoài trời trắng xóa.
Nguyễn Minh Phù hưng phấn chạy : "Tuyết rơi ?"
"Là sương."
Sương mù dày đặc bao phủ cả một mảng trời. Nguyễn Minh Phù tò mò đưa tay , nhưng gì rơi xuống cả, lúc mới tin đây chỉ là sương mù.
"Sao em mặc quần áo đàng hoàng ?"
Tạ Duyên Chiêu cầm áo khoác lên cô.
Nguyễn Minh Phù chút thất vọng: "Làm em còn tưởng tuyết rơi."
"Vài ngày nữa sẽ tuyết rơi."
Sương mù dày đặc như , vài ngày tuyết rơi mới là chuyện lạ.
Nguyễn Minh Phù ngoan ngoãn mặc áo .
Áo màu đen tôn lên làn da trắng như ngọc của cô, bộ quần áo cũng chính là do cô tự .
Cô nhét bàn tay lạnh lẽo của trong tay Tạ Duyên Chiêu.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Minh Phù, ấm cho cô.
"Ồ, vẻ như chúng đến đúng lúc."
Nghe giọng , gân xanh trán Tạ Duyên Chiêu cũng nổi lên.
Anh đầu , quả nhiên thấy khuôn mặt đáng ghét của Andre.
"Sao tới đây?"
" thích đến thì đến, liên quan gì đến ." Andre thẳng mắt Tạ Duyên Chiêu, bầu khí xung quanh hai tràn ngập mùi thuốc súng: "Đừng tưởng rằng , đây là của hồi môn của Nguyễn, đồ hổ."
Anh khiêu khích về phía Tạ Duyên Chiêu.
Tạ Duyên Chiêu siết chặt nắm đấm, chỉ hận thể ngay lập tức đập gương mặt kiêu ngạo gợi đòn của Andre.
Nguyễn Minh Phù đỡ trán.