----
Nghĩ đến lúc bà Loan chê cô, trong lòng Nguyễn Minh Phù quyết tâm, càng biến chuyện thành hiện thực.
"Mọi ... Mọi thật sự tin tưởng em năng lực đó ?"
"Cô thiết với cô Hồ, chắc cũng tình hình của xưởng bốn hiện tại." Xưởng trưởng Hoàng chán nản: "Lãnh đạo Bộ Thương mại quyết định giải tán xưởng bốn cuối năm nay. thì , nhưng xưởng bốn nhiều công nhân như ."
Chị hai Hồ kinh ngạc: "Xưởng trưởng, chuyện quan trọng ?"
Khi cô , lập tức nghĩ tới.
Quyết định của cấp chắc chắn suy nghĩ kỹ lưỡng, xưởng trưởng Hoàng thể đổi điều gì, bọn họ cũng thể gì. Ngay khi tin tức công bố, nó sẽ gây hoảng loạn.
Nguyễn Minh Phù hiểu .
Hóa đây là còn nước còn tát, tệ nhất sẽ giống như những gì Bộ Thương mại thảo luận...
"Đồng chí Nguyễn, thấy quần áo của cô cũng cô tự thiết kế." Xưởng trưởng Hoàng ngượng ngùng xoa tay: "Cho nên, chúng thể nhờ cô thiết kế giúp mấy bộ quần áo ?"
"Việc …"
Xưởng trưởng Hoàng thấy Nguyễn Minh Phù do dự, càng cố gắng hơn.
"Chúng sẽ căn cứ phản hồi của thị trường." Anh cắn răng: " trả cô năm mươi cho một bộ đồ mùa đông, nếu phản hồi , sẽ tăng giá."
Chị hai Hồ há miệng.
Một bộ quần áo năm mươi, quá cao ...
Nguyễn Minh Phù: "..."
Cô nhớ đến thiết kế đa dạng của tương lai, hiện tại cô thể vẽ năm mươi mẫu cho xưởng trưởng Hoàng!
Xưởng trưởng Hoàng thấy Nguyễn Minh Phù vẫn gì, tăng quyền lợi.
"Xét đến tình trạng của cô, cô cần văn phòng. Chỉ cần gửi bản vẽ tới, chúng việc sẽ liên lạc qua điện thoại. Vì , sẽ thêm năm mươi đồng tiền lương cố định cho cô."
Nếu điều kiện đến mức thì nhất đưa hơn nữa.
Chị hai Hồ bên cạnh.
Tim của cô còn đập nữa, điều kiện như , liệu cô nên học cách quần áo ?
Nguyễn Minh Phù: "..."
Lần nếu đồng ý, vẻ như cô .
Mỗi tháng trả năm mươi đồng, cộng với phí thiết kế quần áo. Nếu cô chăm chỉ hơn... chẳng còn cao hơn mức trợ cấp của Tạ Duyên Chiêu ?
Cô ho khẽ, ánh mắt mong đợi của xưởng trưởng Hoàng chậm rãi gật đầu.
Tiền quan trọng mà là hưởng thụ cảm giác khác coi trọng.
"Thật quá!"
Người vui vẻ nhất trong ba là xưởng trưởng Hoàng.
"Đồng chí Nguyễn, cô xem..." Anh mong chờ xoa tay: "Có thể cho chúng ba bộ , đúng lúc thể đưa sản xuất, thấy bộ đồng chí Nguyễn đang mặc ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-483.html.]
Nguyễn Minh Phù kéo quần áo , đỏ mặt.
Đây là chiếc áo bông cô sự hướng dẫn của Hồ Uyển Ninh, ngoài thiết kế thì nó gì đặc biệt. Nếu xưởng trưởng Hoàng lấy nó , nghĩ đến thợ may trong xưởng cau mày phàn nàn về bộ quần áo ...
Nguyễn Minh Phù vội lắc đầu.
"Em thứ hơn."
Cô , hai mắt xưởng trưởng Hoàng sáng lên như đèn pha.
"... sắp lên tàu, thời gian gấp." Nguyễn Minh Phù nghĩ: "Trên đường đến nhà ga em sẽ vẽ ba mẫu, đến lúc đó để Quản Cửu đưa qua cho ."
Xưởng trưởng Hoàng vội quyết định: "Được, cứ quyết định như !"
Bây giờ bản vẽ, tìm đẩy nhanh sản xuất. Họ thể đẩy nhanh, chỉ cần nửa tháng thể đưa sản phẩm thị trường. May là xưởng trưởng Hoàng chuẩn sẵn sàng cho việc chuyển đổi, lưu điện thoại của nhiều phụ kiện quần áo.
Sau khi bản vẽ, sẽ liên lạc cho từng !
Sau khi quyết định, xưởng trưởng Hoàng và chị hai Hồ đều thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Nguyễn Minh Phù trở nên thiện hơn bao giờ hết, như cung cấp tất cả cho cô. Sau khi Nguyễn Minh Phù từ chối lời đề nghị đưa cô đến nhà ga, họ mới thất vọng rời .
Hai mang theo ít đồ đến, lúc rời là túi lớn túi nhỏ.
Trong đó cô gửi đồ cho ba Nguyễn, Kỳ Dương Diễm và đồ ngốc Cố Ý Lâm, nếu đồ đạc còn nhiều hơn nữa.
Quản Cửu mang đồ của hai lên xe: "Đồng chí Nguyễn yên tâm, sẽ chăm sóc Trương thật ."
"Cảm ơn ."
Mẹ Trương nỡ, đêm khi hai nhiều hộp bánh đậu xanh, bảy tám hộp. Không chỉ bà, Tạ Đông Lâu và Tạ Tây Lâu cũng tới tiễn hai .
Sau khi tàu khởi hành, Nguyễn Minh Phù mới mở chiếc hộp nhỏ mà Tạ Đông Lâu đưa.
Một chiếc vòng dày bằng vàng đập mắt.
Cô cầm trong tay ước lượng, chắc bốn mươi hoặc năm mươi gam. Cô kinh ngạc Tạ Duyên Chiêu: "Chuyện gì ?"
Người keo kiệt chịu bỏ ?
Tạ Duyên Chiêu hiểu rõ: "Em nhận ."
Nguyễn Minh Phù hỏi.
Dù đàn ông thối như , cô cứ nhận lấy là .
Con tàu chạy như bay, hai ngày một đêm, thuận lợi tới Uyển Thành. Tạ Duyên Chiêu giúp Nguyễn Minh Phù xuống tàu, lập tức thấy Hứa Chư nhiệt tình vẫy tay với họ.
Anh nhanh nhẹn chạy tới, nhận đồ từ tay hai .
"Ôi, lão Tạ, nhớ lắm."
Tạ Duyên Chiêu ghét bỏ mặt .
"Được , thôi."
Sau hai ngày một đêm, bằng sắt cũng chịu nổi. Lúc xuống xe, Nguyễn Minh Phù khí lạnh phả , mới tỉnh táo hơn. Nếu , cô lẽ ngủ ngay .
Đến gia thuộc viện, Nguyễn Minh Phù mới cảm thấy yên tâm hơn.
" chờ , phía chuyện gì xảy ?"