----
Bạn cô uống nhầm thuốc gì ?
Cố Ý Lâm bỏ đồ cô chuẩn .
Lại thấy một cái túi vải đỏ chứa đầy đồ đạc, dây kéo căng thẳng tắp. Cần khen ngợi chất lượng đồ dùng hiện tại, nếu Nguyễn Minh Phù thật đúng là sợ nó đứt đoạn.
“Ở đây một đống đồ lặt vặt dùng tới. mang cho hết."
Nguyễn Minh Phù: "......”
Mặc dù cô quen với cuộc sống giàu , nhưng nghĩa là cô mắt. Những thứ trong túi Cố Ý Lâm đều là những thứ mua vé mới thể mua , trong đến năm mươi thứ như thế.
Cũng chỉ Cố Ý Lâm việc ở công ty cung cấp mới thể gom đủ những thứ .
Mặc dù mặt Cố Ý Lâm vẫn là bộ dáng kiên nhẫn, nhưng trong lòng đắc ý chết.
Từ khi hiểu chuyện, cô thắng Nguyễn Minh Phù. Hai từ tiểu học bắt đầu giống như gà chọi, nhưng Cố Ý Lâm vẫn là đè ép.
Hôm nay hòa một ván, Cố Ý Lâm vui đến mức bay cả lên.
Nguyễn Minh Phù sang: "Cậu tới tặng đồ cho ?”
“Đương nhiên !" Cố Ý Lâm phản bác cực nhanh.
Làm cô thể tặng đồ cho đối thủ một mất một còn, cô nhạo còn kịp.
Cố Ý Lâm định chuyện, một giọng truyền đến: "Đồng chí Nguyễn, bây giờ cô cảm thấy thế nào?"
Cô đầu, kinh ngạc : "Cô!”
Người đến cũng kinh ngạc một lát: "Sao cháu ở đây?"
Nữ bác sĩ cháu gái, Nguyễn Minh Phù, trong nháy mắt liền hiểu cháu gái bà hôm qua là ai.
“Đồng chí Nguyễn, bây giờ khỏe ?"
Nữ bác sĩ liếc Cố Ý Lâm ăn mặc lộng lẫy, còn đặc biệt tô son: " Cháu ngoài .”
Cố Ý Lâm giậm chân, nhưng vẫn đầu .
Nữ bác sĩ dịu dàng, dịu dàng hơn hôm qua nhiều.
“Đồng chí Nguyễn, vết thương còn đau ?”
"Bôi thuốc ạ, cũng hơn nhiều ."
Nguyễn Minh Phù ngẩng đầu lên, để nữ bác sĩ kỹ hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-80.html.]
May mắn thuốc Tạ Duyên Chiêu dùng đó là trong suốt, nếu là loại thuốc lúc , vết thương sẽ che kín, thể cái gì.
Nữ bác sĩ vết thuốc cổ Nguyễn Minh Phù.
Bà loại thuốc , là do một vị bác sĩ nghiên cứu , hiệu quả vô cùng , do quân đội chuyên cung cấp. Sáng sớm hôm nay bệnh viện, bà viện trưởng gọi tới chuyện. Nó bóng gió vẫn là ý bà quan tâm Nguyễn Minh Phù một chút.
Được cả viện trưởng ưu ái, một cô gái trẻ gì năng lực lớn như thế.
Mà phản ứng của cháu gái, Nguyễn Minh Phù hẳn là bạn gặp nạn mà hôm qua cô .
Không cô, chỉ thể là đàn ông .
Tâm trạng nữ bác sĩ phức tạp, ánh mắt Nguyễn Minh Phù càng thêm thương hại.
Bảo tìm bà xin giúp đỡ, thì đối phương quyền thế, bình thường cơ bản dám đụng.
Nữ bác sĩ thở dài, dặn dò Nguyễn Minh Phù vài câu ngoài.
Lúc ngang qua Cố Ý Lâm, còn hung hăng trừng mắt cô một cái: "Cháu theo cô qua đây!"
Hai cũng xa, chỉ ở hành lang cách phòng bệnh xa.
"Cô chính là bạn mà cháu ?"
"Cô chính là cô gái xinh vị hôn phu đánh mà cô ạ?"
Giọng nữ bác sĩ và Cố Ý Lâm cùng vang lên.
Nữ bác sĩ: "..."
"Không đúng!” Cố Ý Lâm sờ sờ đầu , trừng to mắt : "Cô vị hôn phu á?"
Nữ bác sĩ lên tiếng.
Hai tay Cố Ý Lâm ôm đầu, thét chói tai: "Gì cơ chứ, cô thậm chí vị hôn phu ?”
Càng nghĩ càng giận, Cố Ý Lâm đang định xông phòng bệnh hỏi Nguyễn Minh Phù thì nữ bác sĩ giữ chặt.
Nữ bác sĩ xoa xoa lỗ tai của : "...... Cháu phát điên cái gì? Chuyện là hôm qua cô tự , cô cũng bậy.”
“Không , cháu hỏi cho rõ ràng.”
……
Phòng bệnh mới an tĩnh , Cố Ý Lâm đẩy . Lực lớn đến mức ngay cả bụi bặm khung cửa cũng chấn động.
“Cậu sắp kết hôn ?”
Nguyễn Minh Phù liếc cô một cái: " .”
Thừa nhận , mà cô thừa nhận !