Thập niên 70: Bạch phú mỹ - Chương 206: Cầu đề cử, cầu kim phiếu, cầu ủng hộ (2)

Cập nhật lúc: 2025-01-02 04:56:36
Lượt xem: 637

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Lan Hương về nhà cất kỹ đồ ăn, ngoài tìm Triệu Vĩnh Khánh, cô một vòng, hỏi đường đến tận đơn vị ông cũng tìm .

đồng nghiệp của ông : “Than đá nhà cháu dùng nhanh hết ?”

“Hôm nay cha cháu đổi với chú nhiều phiếu than đá.”

Triệu Lan Hương hàm hồ trả lời: “Mẹ cháu sợ lạnh, tết Âm Lịch chỉ thích ở nhà sưởi ấm…”

khỏi chút hổ, trong thời gian cô mân mê nhiều món ăn như , chưng bánh mật, thì hầm thịt kho, hầm canh xương, nhiều món ăn ngon, than đá trong nhà nhanh thiêu hết. Hơn nữa Phùng Liên còn là thích sưởi ấm, than đá tích cóp trong nhà vốn dĩ đủ dùng đến cuối tháng, lúc mới giữa tháng thấy đáy.

Cô đoán khả năng cha mua than đá , cho nên cô cũng nhanh chân đến Cung Tiêu Xã.

mà qua đó cũng gặp , cho đến khi sắp về đến nhà, cô thấy một cảnh tượng khiến đồng tử trong mắt cô co rụt :

Hạ Tùng Bách mặc quần áo tối màu vài mảnh vá đang gánh quang gánh, hai bên là từng chồng than đá đen xì, còn cha cô thì đặt một cái tải đầu xe, chậm rãi đẩy xe về phía .

Triệu Lan Hương nhịn , trái tim đập bình bịch.

Vân Chi

Hạ Tùng Bách đúng là bản lĩnh thật, còn may mắn nữa, cô tìm tới tìm lui cũng tìm thấy cha , thế mà gặp . Xem dáng vẻ của hai , vẻ như đầu gặp mặt, cũng khá hòa hợp.

chạy đến góp vui, mà yên lặng đường tắt về nhà , để hai bọn họ thời gian chuyện với .

Triệu Vĩnh Khánh : “Cậu thanh niên, mệt ? Hay là để than đá lên xe chú đẩy cho.”

Hạ Tùng Bách lắc đầu, mặt lộ vẻ thoải mái, : “Chút than đá nhẹ bẫng , hai gánh cháu cũng gánh ! Ngày thường cháu quen việc nặng , thành phố như chú chắc ít nên quen.”

Triệu Vĩnh Khánh thật sự chút ngượng ngùng, mất công một chuyến, ông nhịn hỏi: “Chỗ đến còn xa nữa , đợi lát nữa tới nơi cứ để than xuống, cho lên xe đẩy về cũng .”

Trong niên đại , nhiệt tình vẫn nhiều, trong lòng Triệu Vĩnh Khánh cảm thấy ấm áp.

Ông mỉm , trò chuyện: “Cậu thanh niên, hình như còn thích sách nhỉ?”

Lúc ông nhận , quyển sách đang trong giỏ xe chính là quyển sách vài năm về ông tự tay mua cho con gái .

Tuy da mặt Hạ Tùng Bách dày, cũng nhịn cảm thấy hổ.

Anh lời ít ý nhiều : “Khi rảnh rỗi cháu sẽ một chút.”

Triệu Vĩnh Khánh khỏi thanh niên bằng ánh mắt khác, cách ăn mặc của một thể thấy điều kiện kinh tế của đó, thanh niên mặc một chiếc áo khoác cũ nát, nhưng bản chất nhiệt tình, chí tiến thủ. Triệu Vĩnh Khánh nhịn mở miệng cổ vũ: “Chăm sách , sách khiến hướng về phía .”

“Chut tịch cũng từng một câu tương tự như , cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía .”

Hạ Tùng Bách đảo đôi quang gánh bả vai, gánh sang vai bên . Hai một lúc lâu, cuối cùng cũng sắp đến nơi, khi bọn họ sắp quẹo con phố đến nhà họ Triệu, Triệu Vĩnh Khánh nhịn thốt lên: “Này...”

“Cậu thanh niên, thật sự cần phiền toái như .”

Hạ Tùng Bách dừng một chút, lau mồ hôi : “Không , cháu cũng đến chỗ . Nhà cháu đến thăm cũng ở khu vực .”

Triệu Vĩnh Khánh lập tức hỏi: “Có duyên như ?”

“Quanh khu vực nhà nào chú cũng cả, đều là hàng xóm với mấy chục năm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-206-cau-de-cu-cau-kim-phieu-cau-ung-ho-2.html.]

Trên gương mặt rám nắng của Hạ Tùng Bách chợt nụ thoáng qua, : “Cho dù ở nơi , cháu giúp chú một chuyến cũng cả.”

mà… Có thể cùng con đường cũng coi như duyên phận.”

Trong lời tùy ý của ẩn chứa ý nghĩa sâu xa chỉ một hiểu.

Triệu Vĩnh Khánh nhịn gánh than đá nặng trịch bờ vai thanh niên .

Cơ thể cao, khỏe mạnh rắn chắc như dân quê, bước trân vững vàng, gánh than đá nặng trĩu đè vai, căn bản thể khiến khom lưng. Triệu Vĩnh Khánh như thế, ông còn khỏe mạnh như hồi thanh niên nữa, gánh một đoạn chắc chắn bộ xương già sẽ ăn tiêu.

Tuy rằng ngoài trời giá lạnh, nhưng Hạ Tùng Bách gánh than đá suốt quãng đường, cả đổ đầy mồ hôi, mồ hôi chảy xuống từ giữa trán, ướt mái tóc bồng bềnh của . Anh ngừng , lấy khăn tay lau mặt.

Triệu Vĩnh Khánh vỗ vai : “Đợi lát nữa lên nhà chú uống hớp nóng nhứ, bánh mật nhà chú ăn ngon lắm, cháu đến nếm thử xem.

Hạ Tùng Bách mỉm đáp, “Vâng, uống miếng nóng.”

Đi thêm mấy chục mét nữa, Triệu Vĩnh Khánh bắt đầu bấm chuông xe, tiếng chuông kính coong thanh thúy vang lên, ông chỉ căn nhà mặt : “Tới nhà chú .”

Phùng Liên ở lầu thấy tiếng chồng nhấn chuông xe, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Vừa mở cửa, bà kinh ngạc : “Tiểu Bách, cháu tới ?”

Nghe thấy vợ thế, Triệu Vĩnh Khánh đột nhiên cảm thấy duyên phận đúng là thần kỳ thật, chẳng trách ông càng càng cảm thấy quyển sách trong giỏ xe quen mắt.

Quyển sách ... Không ông mua cho Nữu Nữu khi cô học trung học ? Là một quyển trong bộ tư tưởng Marx.

Ông cả, yên lặng cởi chiếc bao tải buộc ở đầu xe xuống, đó mới bình tĩnh hỏi: “Cậu là học sinh của vợ ?”

Phùng Liên tức giận lườm Triệu Vĩnh Khánh một cái, thấy ông mải đẩy xe nhà xe, hai tay đều vướng víu, thì nhanh chóng nhận lấy bao tải .

“Sao thể chứ, đồng hương của Nữu Nữu ở thôn Hà Tử, Tiểu Bách cháu tới đúng lúc lắm, mai cháu cũng về nông thôn nhỉ?”

Hạ Tùng Bách gật đầu.

Phùng Liên xách bao tải lên, con gà mái bên trong đột nhiên kêu quoang quác một tiếng.

Hạ Tùng Bách giải thích: “Con gà mái già cháu mua ở nông thôn, cảm ơn lạp xưởng cô tặng cháu, ăn ngon lắm ạ.”

Phùng Liên tặng hơn ba cân lạp xưởng cho Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Bách tặng một con gà mái ba cân, giá trị cũng tương đương , món quà đáp lễ tính là nặng. Phùng Liên lập tức cảm thấy Hạ Tùng Bách là chiếm món lợi nhỏ của khác, cố ý trả nhà bà.

Bà quở trách: “Cái đứa nhỏ , cháu đúng là thật thà quá, chỗ lạp xưởng đó cô tặng cho cháu, thế mà cháu cố ý đến đây một chuyến tặng một con gà.”

trong giai đoạn , chú ý đến việc qua , duyên cớ sẽ ai nhận đồ vật quá quý trọng của khác, ví nhụ như nhà họ Trương tặng nhà họ Lý một cân thịt, thì đến hôm nào đó nhà họ Lý cũng sẽ trả món ân tình .

Lương thực quý giá, tiền và phiếu định mức của nhà khác do gió to thổi đến.

Phùng Liên xách con gà bếp, thầm nghĩ trẻ tuổi đúng là hiểu lễ phép. quần áo mặc cũ nát như , bà cảm thấy con gà trong tay quá quý trọng, đối với chắc là một khoản tiêu pha lớn.

Phùng Liên : “Đừng ngốc đấy nữa, mau nhà !”

Triệu Lan Hương bên cửa sổ trong nhà, hai tay chống cằm cảnh , nhịn bạt .

Cô nhanh chóng đem nghêu sò mới mua về rửa sạch sẽ, hôm nay kịp hầm nước xương, dùng nghêu sò nước dùng cũng . Trước khi Hạ Tùng Bách đến, cô băm thịt heo xong, chuẩn món thịt viên, từng miếng thịt tinh tế cô kiên nhẫn cắt nát vụn, cắt từng miếng đứt lìa , lưu tất cả tinh hoa trong từng thớ thịt. Tuy băm thịt thể nhanh và tiện hơn, nhưng ảnh hưởng đến hương vị.

Loading...