Thập niên 70: Bạch phú mỹ - Chương 333: Phiên ngoại – Kiếp trước 13

Cập nhật lúc: 2025-01-02 09:54:48
Lượt xem: 226

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Kiến Quân trầm mặc xé nhỏ tờ bệnh án, nhờ bác sĩ một bản khác. Cầm tờ bệnh án “Giả tạo” , trấn định đến tìm Triệu Lan Hương, môi mang theo nụ nhạt.

“Bác sĩ sức khỏe của em khôi phục khá.”

“Sau ăn uống cân bằng, ăn nhiều đồ ăn chứa protein, nhanh sẽ thể khỏe bình thường.”

Trên đường nhiều , giữa trung tâm thành phố còn tấp nập hơn, găng đèn kết hoa, thậm chí còn cả nhà b.ắ.n pháo. Khi lái xe tới bệnh viện Tưởng Kiến Quân hồn nhiên phát hiện , nhưng đường về cảm nhận khí ngày hội.

Hóa trung thu tới ...

Anh dừng xe ở cửa hàng bán hoa ven đường, mua một bó hoa hồng, đưa tới mặt Triệu Lan Hương.

“Tặng em . Hôm nay là trung thu, chúng qua chỗ cha ăn bữa cơm ?”

Ngừng một lát, trông thấy Triệu Lan Hương lắc đầu, đành khổ : “Được , chúng về nhà ăn .”

Anh gọi điện thoại về nhà thông báo cho cha sẽ về, tiện đường chợ mua nhiều đồ ăn, chuẩn nấu một bữa tối phong phú.

Trải qua một năm luyện tập, thể vài món đủ sắc đủ vị, tuy rằng thể ngon bằng Triệu Lan Hương , nhưng tóm vẫn thể tạo chút khí ngày tết.

Anh tốn một tiếng rưỡi nấu món cá hương cả tím, củ cải hầm thịt bò, cá chép kho tàu, sườn heo chua ngọt, canh gà măng chua, rau muống xào. Món ăn bưng lên bàn, giống như cửa hàng bán đồ ăn, nhưng nóng hôi hổi, hương vị gia định.

Sau khi dọn bát đũa xong, Tưởng Kiến Quân nhớ vẫn còn thiết một thứ.

“Lan Hương, em ăn , đơn vị phát bánh trung thu, nhưng quên lấy về , một lát sẽ ngay.”

Vân Chi

Hiếm khi Triệu Lan Hương đáp lời , gật đầu.

Tưởng Kiến Quân chạy nhanh như bay lấy bánh trung thu, tay cầm hộp bánh trung thu nặng trĩu, xuyên qua lớp giấy gói bên ngoài, dường như thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào bên trong.

Rất nhanh về tới khu tập thể, tới căn nhà của hai .

Cửa mử , mùi thức ăn nồng đậm lan , nhưng nhớ rõ ràng, khi khỏi nhà đóng cửa .

Tưởng Kiến Quân xuất từ lính trinh sát khẽ nhíu mày .

“Lan Hương, về …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-333-phien-ngoai-kiep-truoc-13.html.]

Giữa gian yên lặng, thấy tiếng khắc khẩu trong phòng, hoặc là nên là tiếng quát mắng của .

“Vì lừa gạt chúng ? Nếu hôm nay điều tra , cô còn giấu cả đời ?”

Trong giọng bình tĩnh của Tưởng lộ vẻ cao ngạo răn dạy khác, giống như giáo viên chủ nhiệm đang dạy dỗ học sinh hư hỏng. Tuy rằng mắng chửi , nhưng vẻ xem thường trong giọng che giấu .

Tưởng Kiến Quân lấy chìa khóa mở cửa phòng , trong lòng lo lắng yên. Đập mắt là sắc mặt trắng bệch của cô. Trong khoảnh khắc gần như dám đối diện với cặp mắt của Triệu Lan Hương.

Anh kêu lên với : “Đừng nữa!”

Anh đến bên cạnh, che kín lỗ tai Triệu Lan Hương .

Lời khó vẫn đang tiếp diễn, từng nhát d.a.o sắc bén mang theo nửa chữ thô tục nào, thể cắt cho m.á.u chảy giàn giụa.

“Con về đúng lúc lắm! Con chuyện vợ con giấu giếm bệnh tình ? Đời thể sinh con nữa, thể sinh nữa!”

“Tuổi của con còn nhỏ, những khác ở cái tuổi con cái đều học tiểu học , chỉ con là con cái. Cô thể sinh nữa vẫn lừa gạt con, định nhà họ Tưởng chúng tuyệt hậu!”

“Mẹ thể tiếp thu một đứa con dâu bệnh kín, nhưng tuyệt thể tha thứ cho chuyện cô cố tình giấu giếm như !”

Mẹ Tưởng nhiều lời, tần tình khuyên bảo, cuối cùng bà oán giận, thêm vài lời như xát muối vết thương lòng khác: “Cô con cái, nhưng cô nhà chúng mong ngóng cháu trai bao nhiêu năm ?”

Đột nhiên Triệu Lan Hương cắn Tưởng Kiến Quân một cái, dùng sức thoát khỏi cánh tay , nhanh chóng chạy như bay phòng thu dọn hành lý của bản , ném lung tung đồ đạc túi quần áo. Không đợi Tưởng Kiến Quân kịp chạy đến ngăn cản, cô chạy khỏi cửa , ngay cả dép lê chân cũng kịp .

Thật Tưởng Kiến Quân đuổi theo, nhưng thể diện giữ cô , cứ như đuổi theo suốt một đường tới tận nhà cha vợ.

Anh : “Em đừng đau lòng.”

“Em nghỉ ngơi ở nhà cha đẻ vài ngày, một thời gian nữa sẽ tới đón em về.”

Triệu Lan Hương giằng tay , nhưng Tưởng Kiến Quân vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô như cũ, buông .

Cô bình tĩnh : “Chúng ly hôn .”

Tưởng Kiến Quân xoa đỉnh đầu cô: “Đừng lời kiểu .”

“Chúng thể ở bên cả đời, những chuyện bọn họ nghĩ thể đại biểu cho .”

Loading...