Mặt Triệu Lan Hương nóng như đặt giàn thiêu, cô nhanh chóng rụt tay , biểu cảm mặt cô cứng đờ, khiếp sợ dùng tay che kín đôi mắt long lanh xinh .
“Anh... Anh gì?”
Hạ Tùng Bách bình tĩnh thản nhiên lặp nữa: “Anh theo đuổi em.”
Lần câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Những lời giống như một tiếng sấm nổ mạnh bên tai Triệu Lan Hương, khoảnh khắc , cô cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Mấy năm qua cô buồn bực trong cuộc hôn nhân tan thành mảnh nhỏ, tâm trạng nặng nề, cảm giác thất bại tràn ngập nửa đời của cô. Cô bao giờ nghĩ tới, khi cô nghèo túng chật vật như , theo đuổi.
Trong khoảnh khắc hoang đường , xuất hiện một hoang đường, những lời hoang đường.
Triệu Lan Hương rõ về bối cảnh của đàn ông mặt, nhưng cô vẫn giàu , tài sản của đủ để cho lựa chọn những cô gái trẻ tuổi xinh khác.
Vậy mà lúc chắn mặt cô, theo đuổi cô.
Nếu mặt mang theo vẻ nghiêm túc, thì Triệu Lan Hương sẽ cho rằng đang trêu đùa khác, tìm kiếm niềm vui.
Hạ Tùng Bách thu hết cảm xúc phức tạp mặt cô trong đáy mắt.
Anh nghiêm túc rõ ràng từng chữ: “Anh còn trẻ nữa, qua độ tuổi tự tin tình cảm mãnh liệt thể thắp sáng tình yêu trong lòng em. Không lời ngon tiếng ngọt dỗ dành em vui vẻ, thậm chí khả năng nhiều thời gian bạn bên cạnh em, theo đuổi em, nhưng dùng nhân cách của đảm bảo...”
“Anh sẽ dùng hết khả năng của , để quãng đời còn của em suôn sẻ vô ưu.”
Hạ Tùng Bách một nửa, đối phương tức giận đẩy , xoay rời khỏi chỗ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-347-phien-ngoai-kiep-truoc-27.html.]
Anh cực kỳ bất đắc dĩ, đưa khăn tay dính đầy m.á.u tươi trong tay lau m.á.u thấm trán. Anh mang khuôn mặt đầy m.á.u thông báo cho cô, địa điểm tùy tiện như , bầu khí cũng xong như , là do Tưởng Kiến Quân kích thích, mới giống như thanh niên lớn, vội vàng bày tỏ cõi lòng với cô.
Ấu trĩ đến mức nhịn bật .
Hạ Tùng Bách nhấc đôi chân dài lên, bước hai ba bước đuổi kịp cô, theo cô lên xe buýt, mãi cho đến khi về tới cửa hàng quần áo, mới buồn bực hé răng: “Anh thể trong xử lý miệng vết thương ?”
Vân Chi
“Anh chảy nhiều máu.”
Triệu Lan Hương đồng ý, nhưng vết thương trán ngừng chảy máu, cảm thấy khó với chị Hạ.
Cô : “Anh thương thì đến bệnh viện, tới cửa hàng của ích lợi gì?”
Trợ lý của Hạ Tùng Bách yên lặng trong cửa hàng quần áo, cung kính mang hòm thuốc .
Triệu Lan Hương một lời xuống bàn việc của ở bên cạnh, bắt đầu sửa sang vải vóc.
Hạ Tùng Bách thong thả ung dung rửa vết thương trán, dáng vẻ thâm thúy mang theo sức hút riêng của đàn ông tuổi trung niên, tuy rằng chật vật nhưng ảnh hưởng đến khí độ của chút nào, vẫn nho nhã khiêm tốn, ngay cả khi thương, vẫn tuấn bức như cũ.
Anh nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo cổ , chiếc đồng hồ nổi tiếng giá trị xa xỉ tiện tay ném sang một bên, cúc tay áo, mắt kính vỡ vụn của , đặt vị trí Triệu Lan Hương thường .
Sau khi tháo mắt kính, cặp mắt thâm thúy như vực sâu thấy đáy của đàn ông lộ , dịu dàng đầy nguy hiểm, thể hút chặt ánh mắt của khác, khiến vô tình đắm chìm trong đó mà .
Anh thoải mái giống như ở nhà , hồn nhiên quên mất nơi là địa bàn của khác.
Sau khi vài giây, Triệu Lan Hương bình tĩnh sắp xếp vải vóc, đó cúi đầu đạp máy may lộc cộc. Dư quang nơi khóe mắt đụng ánh mắt , cô lập tức cúi đầu, ngón cái chệc hương... Kim khâu lệch một đường, đường may thẳng tắp đột nhiên tì vết.
Triệu Lan Hương nhíu mày, cúi đầu may nữa.