Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cháu là Tống Vãn Thu ạ." Tống Vãn Thu cũng xuôi theo, nghiêng nhường lối : "Bác gái Tôn, mời bác nhà ."
Sân nhà họ Từ hôm qua chỉ dọn dẹp qua loa, thực tế vẫn còn bừa bộn khắp nơi. Lúc bác gái Tôn bước còn tiện tay dựng cây sào tre đổ đất.
Đó là sào phơi quần áo, chắc là gió thổi đổ.
Tống Vãn Thu hề tỏ ngại ngùng, tự nhiên hiệu cho Bình An bê ghế , miệng thì : "Hôm qua vội quá nên cháu kịp dọn dẹp, bác đừng chê nhé."
Bác gái Tôn liếc Bình An nhanh chóng thu ánh mắt, mặt vẫn tươi .
"Bác hiểu mà, sức khỏe cháu , nghĩ đoàn trưởng Từ quân khu chắc chăm lo , ông nhà bác yên tâm nên đặc biệt bảo bác qua xem giúp gì ."
"Tấm lòng của hai bác cháu xin nhận, nhưng cần phiền phức ạ, hai con cháu từ từ dọn là ."
"Không , dù gì bác cũng rảnh rỗi, thể chuyện với cháu một chút."
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Tống Vãn Thu: "…" vấn đề là cô chuyện .
Bác gái Tôn cho cô cơ hội từ chối, xắn tay . Nhìn động tác cũng là thường xuyên việc nhà, cầm cây chổi quét loáng một cái dọn sạch hiên nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-benh-my-nhan-yeu-duoi/chuong-110.html.]
"Cứ quét sân , lát nữa dọn một thể."
Tống Vãn Thu nhíu mày, tình nguyện lắm nhưng vẫn theo. Có điều, tài diễn xuất của cô đạt, bác gái Tôn hề nhận chút nào.
Lúc việc, hai chuyện với . May mà hôm qua dọn dẹp sơ qua nên hôm nay họ chỉ cần quét dọn bụi bặm ở các góc, chẳng mấy chốc xong.
Trán Tống Vãn Thu lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc dính da. Gương mặt vốn trắng xanh của cô lúc ửng hồng khi vận động, trông một vẻ yếu ớt, mong manh.
Hơi thở của cô phần gấp gáp, xuống ghế, ngả : "Bình An, mau lấy nước cho ."
Nghe , Bình An lập tức chạy lon ton nhà.
Bác gái Tôn cũng mồ hôi nhễ nhại, xuống chiếc ghế bên cạnh Tống Vãn Thu nghỉ ngơi, ánh mắt Bình An, khen ngợi: "Thằng bé ngoan thật, hai vợ chồng cháu dạy dỗ khéo quá."
Tống Vãn Thu gật đầu, : "Cháu dám nhận công, thằng bé vốn ngoan ạ."
Bác gái Tôn thì nhịn , đầu cô, vẻ tán thưởng hề che giấu: "Cháu bác đang gì ?"