Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc nào cũng vỗ vai , đau thương : "Đoàn trưởng Từ , đúng là dễ dàng gì! Trước đây là hiểu chuyện, đừng chấp nhặt nhé."
Từ Tùy Chu: ???
Mấy việc nhà đến ngớ ngẩn cả ?
như câu vợ chồng là một, Tống Vãn Thu cũng nhận "lễ rửa mắt" từ các đồng chí nữ trong quân khu, là ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ.
Cô: ???
Hai bàn bạc một hồi mà chẳng kết quả gì, đành cho qua.
Từ đầu hạ đến giữa hạ, chỉ là một cái chớp mắt.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Mặt trời ló dạng, khí oi nồng, chỉ cần cử động nhẹ là mồ hôi túa như tắm.
Ve sầu cây kêu inh ỏi, lá cây nắng chiếu đến héo rũ, trông vẻ uể oải.
Dường như khi hè sang, vạn vật đều sống chậm .
Có lẽ vì thời tiết oi bức nên con cũng dễ sinh cáu kỉnh.
Tâm trạng Tống Vãn Thu tệ đến cực điểm, hôm nay cô đến bãi Bạch Sa một chuyến. Bà nội của Phương Thành, bà cụ Phương, qua đời, mà Phương Thành mới tám tuổi, lên lớp hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-benh-my-nhan-yeu-duoi/chuong-209.html.]
Bà cụ Phương mất , bé chỉ đối mặt với việc giám hộ mà còn nguy cơ thể đến trường.
Tống Vãn Thu đến bãi Bạch Sa, nhà của Phương Thành còn là căn nhà tạm bợ ngày nữa, mà là một ngôi nhà ngói hai gian xây bằng đất.
Ngôi nhà vốn dĩ cô thấy nhỏ, giờ đây trống trải lạ thường. Phương Thành một ngưỡng cửa, như một cây non giữa đồng hoang, một cơn gió thổi qua là chao đảo nơi nương tựa.
Tống Vãn Thu bước tới, vẻ mặt khác gì ngày thường: "Phương Thành, ăn sáng con?"
Phương Thành thấy cô, vành mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt chực trào . chỉ một thoáng, bé vội đưa tay lau , gật đầu đáp: "Con ăn ạ."
Tống Vãn Thu xoa đầu , cũng khuyên nên .
Có lẽ vì đây là nhiệm vụ đầu tiên cô tiếp nhận nên cô luôn kiên nhẫn hơn với Phương Thành.
"Khai giảng là lên lớp hai , con xem sách vở ?"
Phương Thành sụt sịt, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào: "Dạ ."
Tống Vãn Thu chuyện học hành với bé một lúc. Sự chú ý dời , bé cuối cùng cũng còn hở là nữa, thỉnh thoảng còn mỉm với cô.
Đứa trẻ thật mạnh mẽ và hiểu chuyện đến đau lòng.
Mặt trời càng lên càng cao, cô ở nhà Phương Thành ăn cơm mà buổi trưa vẫn về khu gia đình.