Trong lòng Tần A Nam chán ghét Cố Quế Anh, chỉ “Ừ” một tiếng với thợ may Tăng Hoa: “Thợ may Tăng Hoa, giúp đo kích cỡ của con gái , mấy bộ quần áo cho con bé.”
Không đợi thợ may Tăng Hoa kịp phản ứng, Cố Quế Anh lập tức tới Tần Ngưng.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“Ôi! tưởng là ai, thì là Trần Nguyệt Trân! Sao mới mấy hôm gặp mà cô bé như biến thành khác, cao ráo thế , da cũng trắng, ôi, mắt to miệng nhỏ xinh xắn hẳn !”
Vốn dĩ Tần A Nam thèm để ý tới Cố Quế Anh, nhưng Cố Quế Anh khen ngợi Tần Ngưng, Tần A Nam liền tự hào, đến mang tai, : “ , Tiểu Ngưng nhà xinh xắn, xong quần áo mới nhất định sẽ càng xinh xắn hơn, nhà nhóc con nào chịu ở rể thì giúp xem một chút!”
Tần Ngưng suýt thì phun một ngụm máu, bà sốt ruột quá , hố con gái như thế, cô mới bao nhiêu tuổi chứ!
Rồi Cố Quế Anh : “Bây giờ nó ở nhà cô thật ?”
“Tất nhiên là thật! Nhận con còn giả ! Thật là!”
“Bã đậu!” (tiếng Ngô: ngu ngốc)
Cố Quý Anh khịt mũi coi thường, xong, ánh mắt về phía túi vải Tần A Nam mang đến mở .
“Ôi, vải len ! Chất liệu như , cô giúp con nuôi phí… con gái ? Cô tự một bộ ? Ôi, dù cũng họ hàng là quan chức, lấy vải len cho con cái mặc, lãng phí c.h.ế.t !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-56.html.]
Cổ Quế Anh rũ rũ tấm vải, kinh ngạc kêu lên.
Tần A Nam vui : “Cô gì thế? Đừng bẩn vải của ! Vải đương nhiên cho con, già còn cái gì nữa! Được , cần đo nhanh để việc.”
Lúc Cố Quế Anh mới đặt vải xuống, Tần A Nam mang vải đến bàn việc.
Thợ may Tăng Hoa cầm tấm vải xem xét, đó Tần Ngưng, : “Chất liệu len dài hai mét, may cho con gái thì lãng phí, là cô may áo ngắn mặc , như con gái lớn cũng mặc .”
“Không, , may cho con gái , mấy ngày nữa con gái học, trong trường lạnh lắm, giống chúng , việc một tí là nóng lên, lãng phí thì lãng phí, sức khỏe của con gái quan trọng hơn.”
Cố Quế Anh vươn cổ xem, lập tức ngắt lời: “A Nam, nếu thừa vải thì cho nhé? Loại vải len đen thể một đôi giày cổ len.”
Tần A Nam mở miệng, cúi đầu xuống chân Tần Ngưng, vỗ đùi: “Ai da, cô nhắc mới nhớ, con bé còn giày ! Vừa vặn vặn, như sẽ lãng phí, thừa thể đôi giày cho nó! Hừm, dù cũng là vợ thợ may, gì mà chẳng . Thợ may Tăng Hoa, giữ những mảnh vụn còn thừa cho , giày cho con gái!”
Tần Ngưng cúi đầu nở nụ .
Lời chút cố ý, nhưng Tần Ngưng Tần A Nam tính tình đơn giản, nhanh trí như thế, bà nghĩ gì nấy thôi.
sắc mặt Cố Quế Anh lắm, khóe miệng hếch lên, bỗng nhiên dắt cuống họng gọi: “Bảo Sinh! Mày qua đây, mày đo !”
Rồi với chồng : “Tăng Hoa, để Bảo Sinh tay , cũng cho học trò một cơ hội học kỹ năng!”