Tần Nguyệt Trân còn nhỏ, đau chỉ , chuyện cũng rõ ràng, lớn cũng tin lời Tần Nguyệt Trân là Tần Mai Phương cố tình cô thương, chỉ cho là cẩn thận thôi. Bởi , mặc dù Tần Nguyệt Trân thương nặng thì chuyện cuối cùng vẫn giải quyết.
mắt cá chân của Tần Nguyệt Trân bây giờ vẫn còn vết sẹo do kéo! Cũng may mạng cô lớn, uốn ván gì đó, nếu chắc cũng chuyện Tần Ngưng xuyên qua đây.
Còn nữa, ví dụ như mùa hè, hai nhà bày bàn ngoài sân, bọn trẻ bàn hóng mát, Tần Mai Phương lợi dụng lúc lớn vắng mặt, thỉnh thoảng đá Tần Nguyệt Trân một cái, đá cô ngã xuống đất là chuyện bình thường;
Tần Mai Phương còn đè Tần Nguyệt Trân xuống, kéo cởi quần áo của cô để một trong những xa của đến sờ. Tần Nguyệt Trân thường sợ hãi đến mức oà , Kim Tú thấy còn đánh chửi, cô tự .
Có thể , từ nhỏ Tần Mai Phương suy nghĩ ác độc, tục tĩu, nhưng lớn hề .
Những ký ức mơ hồ dồn nén đều trong ký ức của Tần Nguyệt Trân, lúc Tần Ngưng tiếp thu, vẫn luôn tìm cơ hội để trả thù cho Tần Nguyệt Trân.
Thật khi hiệu trưởng trường cấp hai tin là bảo bạn học cùng đại đội thông báo cho Tần Ngưng, trong lòng Tần Ngưng nghĩ, khả năng bạn học mang thư đến cho chỉ thể là hai , một là Tần Mai Phương, thể là Tần Chính Quốc, con trai út của Tần Liên.
Hai đó là bạn khá , nhưng cả hai đều gì, Tần Ngưng trả thù cả hai.
Cho nên khi nhận bất cứ thông báo gì, Tần Ngưng củng chọn đến hỏi hai bạn học khả năng nhất , mà trực tiếp đến hỏi hiệu trưởng, cô xem xem những kẻ ác độc tục tĩu sẽ thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-75.html.]
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Nhớ dáng vẻ cúi đầu suýt thì tự nhéo thương của Tần Mai Phương khi cô vạch trần dối tại chỗ ngày hôm qua, Tần Ngưng gần như thể chắc chắn Tần Mai Phương sẽ trả thù, nhưng đường học cô rắc rối chờ về thể vui vẻ chơi đùa với bọn họ.
Tần Ngưng vội vàng ngoài, bây giờ mới sáu giờ, trời còn sáng hẳn!
Một túi sách nặng đến lạ thường, Tần Ngưng cất hết sách gian, lưng gần như là cái túi , đến công xã một cách dễ dàng.
Mới bảy giờ năm phút, giờ tự học buổi sáng bắt đầu lúc bảy rưỡi, vẫn còn sớm.
Tần Ngưng đến hàng bánh bao trong cửa hàng thực phẩm phụ, thấy xung quanh học sinh nào, mua một mạch hai mươi cái bánh bao nhân thịt lớn, tốn hai đồng và hai cân phiếu lương thực, nhận vô ánh mắt ghen tị từ đám xếp hàng.
Thời đại , một cái bánh bao nhân thịt cỡ lớn tuyệt đối thể ăn bao no, cô cắn một cái bánh bao bữa sáng, còn mang đến chỗ bỏ gian.
Hôm qua cô ngờ mượn sách suôn sẻ đến , tặng bánh bao phần Tần A Nam cho , phát hiện chức năng mới của gian, nên hôm nay cô mua nhiều một chút, thuận tiện lúc, thể cho Tần A Nam ăn, cũng thể dùng bữa trưa gì đó cho .
Ăn no cô mới trường, nghĩ là học sinh mới, tự nhiên lớp cũng ở nên dứt khoát đến gần văn phòng giáo viên chờ.
Thấy các thầy cô lượt vội vã đến, bận rộn quét dọn, lau bàn, nấu nước nóng… Đến bảy giờ hai mươi lăm, cô Giảm mới đỏ mặt tía tai bước văn phòng giáo viên, phàn nàn với : “Ôi, con khỉ nhỏ nhà đái dầm! Hại sáng sớm giặt chăn đệm, cháo cũng ăn, trời phơi chắc khô, đến tối đây, tức c.h.ế.t !”