“Ừ, Đông Thăng.”
Tần A Nam chào một tiếng, đưa tay nải qua cho Đông Thăng: “Món lúc để dành , đồ thừa , để cho bọn trẻ ăn , thật ngại quá, chỉ còn chút ít thôi.”
Đông Thăng nhận lấy, khuôn mặt tươi lay động ngọn đèn dầu: “Cảm ơn chị, A Nam, thật tụi em luôn ăn đồ của chị mà.”
“Không gì, đều là chị em trong nhà cả. Em mang chuyển đồ ăn sang bát khác , cần rửa, cứ để bát bọc cho chị mang về.”
Đông Thăng ngẩng đầu Tần Ngưng và : “Đây là cháu gái ?”
Tần Ngưng chủ động chào hỏi: “Chú Đông Thăng.”
“Ừ! Rất , , cứ đến đây chơi nhé!”
Đông Thăng vui vẻ bếp. Bên , Tần A Nam và Tần Ngưng giúp ông lão đến phòng phía tây.
Trong phòng lạnh lẽo như băng.
Cái lạnh , là lạnh do thời tiết, mà là sự lạnh lẽo của ngôi nhà lâu ngày ít qua , ít nấu nướng, dù Tần A Nam thắp đèn cũng thể cải thiện.
Nhậm Quý Quân thở dài một rõ.
Tần Ngưng thấy mà trong lòng chua xót, nhớ đến kiếp , những năm cuối đời bà ngoại cô thương yêu cô, xa rời, dáng vẻ ông lão giống như một đứa trẻ đợi cửa nhà chờ Tần Ngưng về... Tần Ngưng lặng lẽ nén nỗi đau, cô giúp Nhậm Quý Quân xuống ghế, : “Ông , dù ông ở nhà việc gì, một thời gian nữa ông đến nhà cháu ở , trời lạnh , một ông nấu ăn phiền, dù chúng cháu cũng nấu, chi bằng cùng ăn qua mùa đông.”
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Tần A Nam xen : “ , , Tiểu Ngưng nhà cháu nấu ăn ngon, hôm nay các món ăn đều do nó đấy, lợi hại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-canh-dong-nho-trong-khong-gian/chuong-91.html.]
Nhậm Quý Quân lập tức sang Tần A Nam xác nhận: “Thật ? Cả món cá hun khói đó cũng do cháu gái ?”
“Thật đấy! Cậu, cháu cảm thấy nấu ăn ngon lắm , ngờ Tiểu Ngưng nhà chúng còn nấu ngon hơn!”
“Vậy …Cậu còn cảm thấy động lòng mà.”
Tần Ngưng rộ lên: “Ha ha, ông , cá hun khói đó thì tính là gì, chờ đến Tết, lúc đội chia thịt, cháu sẽ nấu mấy món chính cho ông ăn, ông đến ?"
“Đến chứ! Được, đợi trời lạnh thêm chút, ông đến chỗ mấy đứa ăn Tết!”
Ba đùa vài câu, Nhậm Quý Quân đợi đến khi Nhậm Đông Thăng mang bát rời , Nhậm Quý Quân mới phòng, tiếp đón Tần Ngưng: “Đến đây, cháu xem, lúc học cháu dùng thứ ?”
Tần Ngưng phòng ông lão , là một cái bình nước quân dụng cũ!
Ở thời đại , thứ đồ giống như chiếc điện thoại Iphone hiện đại ! Bọn trẻ học, đặc biệt là những đứa nhà xa như Tần Ngưng, việc uống nước cơ bản là chịu đựng, còn đứa nào gan thì sông gần đó uống, bản lĩnh nữa thì lấy cái bình truyền dịch rỗng từ bệnh viện, nhưng phần lớn đều chịu khát, chịu đựng đến khi về nhà mới uống.
Vì Tần Ngưng lập tức : “Thật quá! Ông, cháu cần, cháu dùng !”
“Ha ha, ông mà, cháu thích là , mang ! Đây đều là đồ của nhà dì A Sơn dùng còn , đội địa chất của họ thường ngoài khảo sát, đổi vật tư quân đội với các đơn vị quân sự gần đó, tệ chứ, còn hai cái ba lô nữa, cháu chọn một cái, cái còn ông để cho con trai của Đông Thăng.”
Ông lão lấy hai cái ba lô màu xanh quân sự, đặt lên bàn.
Kiểu dáng của hai cái ba lô giống , đều nắp gập, mặt còn sót dấu vết ngôi năm cánh, nhưng một cái mới, cái thì khá cũ, màu bạc phai.
Tần Ngưng do dự chọn cái cũ và : “Ông, con của chú Đông Thăng còn nhỏ, cháu là chị, cháu dùng cái cũ cũng .”
Ông lão gật đầu: “Đứa trẻ ngoan! Cháu ngoan như , ông sẽ thưởng thêm một thứ nữa, ông tính sẵn , ai lấy cái cũ sẽ thưởng thêm một thứ nữa, cháu tự mở xem .”