Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 112: Thái độ của Tần Du với hắn
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:57:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du đầu , đáp: “Chưa . Còn tẩm ướp thêm gia vị nữa mới ngon. Phải thêm bốn năm tiếng nữa.”
Lật xong con vịt cuối cùng trong dãy, nàng mới đầu . Vừa , nàng liền thấy Lý Vệ Dân lưng Cố Cẩn.
Điều nàng chút bất ngờ.
Cố Cẩn coi Lý Vệ Dân và Lương Quân như em ruột thịt, nhưng thái độ của đối với hai khác .
Trước tính tình Lý Vệ Dân còn chút nóng nảy, nhưng mới bao lâu , nàng cảm thấy rõ ràng Lý Vệ Dân trở nên chững chạc hơn nhiều.
Dù , nàng vẫn hiểu hành vi Cố Cẩn đưa Lý Vệ Dân lên đây.
Chuyện nàng đầu cơ trục lợi, sáng sớm rõ với Cố Cẩn , Cố Cẩn giữ bí mật cho nàng.
“Vệ Dân sẽ cho ai .” Cố Cẩn lẽ đoán Tần Du đang lo lắng, nên bồi thêm một câu.
“À.” Tần Du hờ hững đáp một tiếng, thèm để ý đến hai họ, tiếp tục hong vịt của .
Lý Vệ Dân Tần Du, thái độ của Tần Du đối với vẫn như , lạnh như băng, đây, thứ duy nhất thể cảm nhận chính là sự thờ ơ.
“Mai em lên trấn, cần cùng ?” Tần Du còn xong chỗ vịt, Cố Cẩn đột ngột hỏi.
Hắn cũng tại đưa Lý Vệ Dân lên đây.
Tần Du , đầu : “Quá cần luôn.”
“Được. Mai em gọi .” Cố Cẩn dẫn Lý Vệ Dân xuống núi.
“Anh Cố, Hứa Cây Cột phận của và Tần Du . Ngày mai lúc đến, lẽ chuyện với Cột .” Trên đường xuống núi, Lý Vệ Dân với Cố Cẩn.
Cố Cẩn gật gật đầu: “Được. Anh .”
“Vậy em về hợp tác xã .”
“Được.” Cố Cẩn giữ Lý Vệ Dân .
Lý Vệ Dân trông vẻ bình thường, nhưng cũng vẻ giống như nữa.
…
Ngày hôm .
Tần Du vẫn như khi, sáng sớm gọi Cố Cẩn dậy.
Đến trấn, cũng như khi, họ đến quán bánh bao ăn sáng.
Chị chủ quán vẫn nhiệt tình như cũ.
Tần Du cũng nhiệt tình đáp chị.
Ăn sáng xong, Tần Du kéo Cố Cẩn đến chỗ Hứa Cây Cột.
Hứa Cây Cột kích động căng thẳng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sao cũng ngờ chị dâu của chính là cô Vương !
Sớm là chị dâu, còn ép giá gì? Cứ bán thẳng là .
“Anh Cột. Chào buổi sáng!” Tần Du nhiệt tình chào Hứa Cây Cột.
Tiếng " Cột" khiến Hứa Cây Cột kích động vô cùng. “Chào buổi sáng, chị… , bà chủ.”
Định gọi là chị dâu, may mà nhanh trí, vội sửa miệng.
“Anh Cột, gọi em dám nhận .” Tần Du đáp.
Hứa Cây Cột cũng , chị dâu của bọn họ đúng là vị thế của .
Anh Cố là sếp của , mà sếp của giờ đang xách ba lô cho chị , chị "sếp lớn" thì là gì?
“Nếu cứ khách sáo thế, em cũng đành gọi là ông chủ Hứa thôi.”
“Đừng, đừng, vẫn gọi cô là cô Vương, thiết, trẻ trung.” Hứa Cây Cột lập tức đổi giọng. Cô là sếp lớn, cô quyết định.
Sau khi Tần Du đặt vịt xuống, Hứa Cây Cột lập tức thanh toán tiền đuôi của và bộ tiền hàng cho Tần Du.
Tần Du xấp tiền bằng cả tháng lương của nhân viên nhà nước mà kích động: “Anh Cột, bán xong mới trả tiền đuôi mà. Anh cần đưa hết cho em…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-112-thai-do-cua-tan-du-voi-han.html.]
“Cô Vương, vịt của cô bán chạy thế . trả hết tiền cho cô chứ. Với cả, như chúng , vịt cô , chỉ thể bán cho một . là nhà phân phối độc quyền.”
“Cái thành vấn đề.” Tần Du trả lời dứt khoát.
Giữ chữ tín là đạo ăn, điều nàng thể .
Lúc Tần Du định , Hứa Cây Cột còn dúi thêm nhiều đồ cho nàng.
“Cô Vương, đậu phộng , đậu đỏ , đậu xanh , cô cầm lấy. Sắp đến Tết Đoan Ngọ , gói bánh chưng cho thêm ít đậu sẽ ngon hơn. Cái tặng kèm.”
“…”
“Cô Vương, mấy loại gia vị cô mua , cũng chuẩn cả , cái miễn phí, cho cô vịt dùng.”
“…”
“Cô Vương, cái cô cầm lấy, cái cô cũng cầm…”
“…”
Ở một nơi xa chợ tự do, thím Xuân dắt con gái Tần Hương , thấy Tần Du và Cố Cẩn, bà lập tức nép một bên.
Bà cứ chằm chằm, ánh mắt chuyên chú tức giận.
Mãi đến khi Tần Du và Cố Cẩn rời khỏi cửa hàng của Hứa Cây Cột, bà mới .
Trong nhà còn gì cả, quần quật mới tích cóp mấy đồng, mà dạo thằng cháu quý tử của bà bệnh, gầy bao nhiêu. Bà dắt Tần Hương chợ tự do mua ít trứng gà.
Mới chợ một lúc, bà thấy Tần Du và Cố Cẩn.
Hai họ, một đeo sọt, một đeo ba lô.
Đồ đạc nhét đầy ắp.
Bà thấy gì, chỉ thấy cái gã chủ tiệm nhỏ đang cố nhét đồ ba lô của Tần Du và Cố Cẩn.
Đậu phộng, đậu đỏ, đậu xanh, đường trắng, táo đỏ, bánh quy các loại…
Bao nhiêu thứ đó tốn bao nhiêu tiền chứ?
Tần Du và Cố Cẩn nhận lấy mà thèm nhíu mày một cái.
“Tần Hương, mày mày xem! Da mặt mỏng thì nhận kết cục đấy. Con Tần Du hổ, nên ngày nào cũng ăn ngon uống say!” Thím Xuân tức giận trong lòng.
Nếu Cố Cẩn là con rể bà , thì bây giờ bà cần xót tiền vì mấy cái trứng gà?
Bà sẽ giống như Thẩm Xuân Mai, ngày nào cũng thịt ăn!
Ngày nào cũng ngân nga hát!
“Mẹ, chuyện mà cũng trách con ?” Tần Hương tết hai b.í.m tóc lớn, mặt đỏ bừng, vặn .
“Không tiền đồ chính là tiền đồ! Còn phục!” Thím Xuân thấy bộ dạng của Tần Hương thì càng tức sôi máu, “Mày với thằng bố mày giống hệt , hèn nhát, vô dụng. Nhìn tao bắt nạt mà một tiếng rắm cũng dám thả!”
Lần bà Tần Du tát một cái, lóc về nhà, kết quả gã đàn ông nhà bà mặc kệ bà quấy, sống c.h.ế.t cũng chịu mặt.
Còn , bà là đồ ngang ngược, vô lý, hổ.
Chỉ thiếu nước , bà Tần Du đ.á.n.h là đáng đời, vui mừng.
Cứ nghĩ đến chuyện , thím Xuân cả ngày lẫn đêm đều ngủ .
“Mày còn ngẩn đó gì? Đi nhanh cho tao! Tao cho mày , nếu vì mày với thằng em mày cưới hỏi, tao sớm bỏ cái nhà . Tao sớm ly hôn với thằng cha vương bát đản của mày !”
Tần Hương run rẩy theo thím Xuân.
“A, kìa. Chỗ Hứa Cây Cột Vịt ướp tương! Nhanh lên!”
“Đứng xa ngửi thấy mùi vịt .”
“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh là hết!”
Rất nhiều đổ xô về phía cửa hàng mà Tần Du mua đồ lúc nãy. Thím Xuân và Tần Hương cẩn thận, nhưng cũng dòng ngược chiều xô đẩy mấy cái.
“Cái thứ của quỷ gì mà phát điên lên thế?” Thím Xuân bực bội lẩm bẩm.
“Mẹ, hình như là món vịt bằng gia vị gì đó. Thơm quá, con cũng ngửi thấy .” Tần Hương hít hà, “Cái mùi hấp dẫn quá, tự dưng thèm ăn ghê!”