Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 113: Hắn đang chiếm cái lợi nhỏ vặt vãnh?
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:57:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thơm thì thơm, ăn ? Muốn ăn thì cũng xem tiền ! Có bản lĩnh thì tự mà tìm một thằng đàn ông giàu , nhiều phiếu gạo, bảo nó mua cho mà ăn!” Thím Xuân hận rèn sắt thành thép, trừng mắt Tần Hương.
Tần Hương ăn ngon lành, thèm thuồng nuốt nước bọt.
Tần Du và Cố Cẩn mua xong những thứ cần thiết, liền thấy một đám đông đang tiến về phía Hứa Cây Cột.
Họ thấy những tiếng như “Vịt về ”, “Nhanh lên, hết”, “Hôm nay mua , đến bao giờ mới ”.
Thấy cuồng nhiệt như , lòng Tần Du trào dâng tự hào.
mà, Vịt ướp tương vốn dĩ là một món ăn khiến phát cuồng.
Ăn ăn thêm, ăn chán, dư vị kéo dài.
Khách hàng công nhận tay nghề của nàng như , nàng lo tiền tiêu.
Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy choáng váng vì Hứa Cây Cột tặng quá nhiều đồ.
Thực quan hệ giữa nàng và công bằng, nàng cung cấp sản phẩm, bán.
Hợp tác cùng , đôi bên cùng lợi.
Anh cần thiết tặng nàng nhiều đồ như .
Nàng từ chối, nhưng Cố Cẩn ở phía chút khách khí. Hứa Cây Cột đưa cái gì, nhận cái đó, nhét hết cái ba lô lớn của nàng.
“Cố Cẩn, em thấy nhận nhiều đồ tặng kèm của như lắm. Hay là, đợi em một chút, em đưa ít tiền, coi như mua. Dù cũng là công. Lỡ chủ nhà trách thì .”
Không thể vì chút lợi nhỏ mà ảnh hưởng đến công việc của Hứa Cây Cột.
Hứa Cây Cột lanh lợi như , nàng mất đối tác khéo léo .
“Anh cách bán hàng như , chủ của còn quý hết.”
“Anh chủ của , chủ sẽ quý? Hơn nữa, , rõ ràng em trả đồ, cứ nhất quyết cầm. Làm như chúng thích chiếm lợi vặt vãnh . Tuy em đang ăn nhỏ, nhưng em , 'khí chất'.”
“…” Con ngươi hẹp dài, sâu thẳm của Cố Cẩn nheo . Hắn đang chiếm cái lợi nhỏ vặt vãnh?
Hắn 'khí chất'?
Mẹ kiếp, đồ đều là của , thích xách thế nào thì xách! Chiếm lợi của ai chứ?
Nàng bán mấy con vịt mà với về 'khí chất'?
Vậy kho hàng mấy trăm, cả ngàn loại của thì gọi là 'khí chất' gì?
“Trên đời , lanh lợi vốn nhiều.” Cố Cẩn lạnh lùng liếc Tần Du, : “Trông mong một đàn bà nông cạn như em thể bớt ngốc nghếch , là do quá ngây thơ!”
“ thích thì lấy! Cái thứ gọi là 'khí chất' , là . Không thì cũng đến lượt em !” Nói xong một câu, bồi thêm một câu: “Quản cái !”
“Anh đúng là chẳng đáng yêu chút nào. Em chỉ thôi, cần tức giận thế ?” Tần Du nhạy bén nhận Cố Cẩn đang vui, trong mắt lửa giận.
“Hừ.” Cố Cẩn hừ lạnh một tiếng, mặc kệ nàng. Hừ xong liền sải bước về phía .
“Không thèm để ý thì thôi. Anh lạnh lùng, cũng chẳng quan tâm. Kiếm tiền là vui , gì vui hơn việc kiếm tiền.” Tần Du cũng hừ lạnh một tiếng, đầu sang một bên.
…
Thím Xuân dắt Tần Hương , cuối cùng vẫn chống cự nổi sự cám dỗ của Vịt ướp tương.
Bà chạy , cùng chen lấn giành mua.
Trên tay bà nhiều tiền, cuối cùng chỉ tốn hai hào, mua ít vụn xương vịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-113-han-dang-chiem-cai-loi-nho-vat-vanh.html.]
Trên xương chẳng mấy thịt, nhưng điều đó ngăn thím Xuân và Tần Hương ăn ngon lành.
“Ăn ngon thật! Lão nương đây cả ngày mới hai hào, mà hai hào cũng chỉ mua nửa cân cái thứ !” Thím Xuân ăn càu nhàu.
“ mà ơi, đây đúng là món ngon nhất con từng ăn. Con dừng . Con ăn nữa.” Vừa thơm cay, dư vị vô tận.
“Không ăn nữa. Để dành chút cho bố mày, cho chị mày!” Thím Xuân giữ chặt túi.
Tần Hương nuốt nước bọt, : “Mẹ, nãy còn đòi ly hôn với bố. Để cho ông gì?”
Cơn tức giận của thím Xuân vị ngon của món vịt đè xuống, nay lập tức Tần Hương khơi . Bà mở túi , hằn học : “Cũng đúng! Để cho nó gì? Lão già ngu cố chấp, tao đúng là dở mới để cho nó!”
Tần Hương nhanh tay vơ một nắm xương vịt, nắm chặt trong tay, thỏa mãn vô cùng.
Đống đủ để cô ăn từ trấn về đến nhà.
“Tao mày lừa ! Tìm con rể thì chẳng , mà cái khoản tham ăn thì mày giỏi nhất.” Thím Xuân thấy Tần Hương gặm xương mà cũng ngấu nghiến, tức bất đắc dĩ.
“Mẹ, cái ngon thật mà. Không vịt là ai ? Con học quá.” Tần Hương ăn , chẳng thèm để ý thái độ của .
Đầu thím Xuân chợt lóe lên một ý nghĩ: “Hương, mày thích nấu nướng lắm ? Cái , mày ăn , nhận vị gì ? Nếu mày , chúng cũng thể lén mang đây bán!”
Ở nhà, Tần Hương lo việc bếp núc, món nào cô cũng , tay nghề cũng tệ.
Làm cái món , chắc cũng thành vấn đề.
Nhiều thích ăn như , mà nó đắt thế.
Nếu thật, bà sẽ lo lắng vì mấy cái trứng gà nữa.
Tần Hương cũng hăng hái: “Hay là, con thử xem?”
“Mày chắc là mày ?” Thím Xuân lo lắng hỏi.
“Làm thì cũng thử chứ? Mẹ, mua thêm chút nữa , con nếm vị thì mới !” Tần Hương ăn .
“Mày còn ăn? Ăn bao nhiêu tiền nữa? Tiền công cả ngày trời mày ăn hết !”
“Thì con cũng thể, một ngày kiếm bằng tiền công cả tháng của .”
Thím Xuân xót tiền, nhưng nghĩ đến việc thể kiếm nhiều tiền, bà mua thêm nửa cân xương vịt nữa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
…
Tần Du cứ một mạch, đến khi về đến bậc thang lên sườn núi nhà , nàng bỗng nữa.
Mỏi lưng, mỏi chân, còn cảm thấy đặc biệt buồn ngủ.
Dù nhà cũng ở ngay , nghỉ một lát cũng .
Cố Cẩn liếc nàng một cái, trong lòng tuy còn giận, nhưng vẫn dừng bước.
Tần Du với , con ngươi trong veo, mày cong cong. Không hiểu , Cố Cẩn thấy dạo cô nàng càng ngày càng cách tỏ đáng yêu. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Tưởng với là sẽ tha thứ cho sự ngu xuẩn và vô lễ của em .”
“Tùy nghĩ thì nghĩ.” Tần Du bẻ một cành cây rậm lá ven đường, phe phẩy tạo một làn gió nhẹ.
Cố Cẩn vui nàng , chỉ cần tâm trạng nàng là .
Trong tay tiền, mắt cảnh .
Cứ cách một đoạn thời gian, nàng ngắm cảnh sắc của thôn Linh Khê.
Đã đầu hạ, khắp nơi là một màu xanh mướt, cây cối um tùm, hoa nở rực rỡ, lúa bắt đầu trổ đòng, chẳng bao lâu nữa là lúa chín.
Nghĩ đến lúa chín, Tần Du bỗng giật . Nàng nhớ , năm nay, khi thu hoạch lúa sớm xong, lúc mạ lúa mùa cắm xuống lâu thì xảy nạn châu chấu, chúng gặm mạ lúa nham nhở, khiến lúa mùa mất mùa nghiêm trọng.