Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 120: Bá đạo thật sự
Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:04:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả đều mong chờ Lương Quân.
Quách Quế Trân hổ đến mức tìm cái lỗ chui xuống.
Cái thằng Lương Quân , mà chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả!
Lương Quân suy nghĩ vài giây, lập tức hiểu . Hắn Cố Cẩn như ngoài hành tinh, kinh ngạc : “Anh Cố, hư quá! Sao cũng giống bọn họ, 'hóng' chuyện thế! Em còn hỏi với chị dâu hôn bao nhiêu !”
Mặt Cố Cẩn lập tức sa sầm. Hắn gắp một miếng thịt mỡ to tướng nhét miệng Lương Quân: “Nhiều thịt thế mà nhét đầy miệng !”
Lương Quân thấy bất công: “Các hỏi em, em . Em hỏi , ?”
Cố Cẩn thằng em ngốc của bằng ánh mắt thương hại: “Người khác hỏi là trả lời ? Cậu quyền giữ im lặng.”
“Em lừa.”
“Bị lừa cũng đáng hổ. Nếu ăn tử tế, chị dâu đồ ăn ngon cho nữa, mới là thiệt!” Cố Cẩn kiên nhẫn.
Lương Quân hậm hực nốc một ngụm rượu.
Mọi ăn uống vô cùng náo nhiệt. Thẩm Hồng Mai cứ bận rộn , đám thanh niên trí thức vui vẻ với Tần Du, gọi Tần Du một câu "chị dâu", hai câu "chị dâu", bà kích động cảm động. Quan hệ của Tần Du với họ càng ngày càng .
Nàng dường như hòa nhập với vòng tròn bạn bè của Cố Cẩn.
Điều cũng là một sự đảm bảo lớn cho hôn nhân của nàng.
Lỡ họ cãi vã vì chuyện vặt vãnh, bạn bè ở giữa hòa giải, hôn nhân của họ sẽ càng định.
Vì hẹn với Mã Hưởng, Hạ Thanh Liên và Lý Vệ Dân ăn xong liền rời .
Vu Đại Khang và Tần Chấn Bân ăn xong cũng chuẩn về.
“Đội trưởng, thư ký Vu, con chuyện bàn với hai chú.” Tần Du đuổi theo, kéo hai họ sang một bên.
“Chuyện gì?” Tần Chấn Bân kiên nhẫn hỏi.
“Sắp đến vụ mùa cấy cày , con mua một ít vịt con về nuôi. Đợi đến khi cấy cày xong, vịt lớn thêm một chút, chúng thể ruộng kiếm ăn, ăn hết lúa rơi vãi đồng, lãng phí. Phân vịt còn thể màu mỡ ruộng đồng, thúc đẩy mạ phát triển.” Tần Du .
Tần Chấn Bân nghĩ ngợi, hiện tại hợp tác xã lợn, nếu nuôi thêm ít vịt nữa, cũng tệ.
Cái gọi là ngũ cốc mùa, gia súc thịnh vượng. Chẳng là thế ?
Vu Đại Khang cũng tỏ vẻ đồng ý.
“Có thể thì thể. cháu định nuôi bao nhiêu vịt?” Tần Chấn Bân hỏi.
“Ít nhất 500 con.” Tần Du trả lời.
“500!” Tần Chấn Bân và Vu Đại Khang đồng thời giật .
Nuôi mười con vịt tính toán, nuôi một trăm con là quy mô cực lớn. Tần Du mở miệng, là 500 con, thế thì tốn bao nhiêu lương thực? Tốn bao nhiêu nhân công?
“Khoan , Du nha đầu, cháu nuôi 500 con vịt, thứ nhất, chúng nhiều tiền để mua vịt giống; thứ hai, chúng càng nhiều tiền để mua lương thực!” Tần Chấn Bân khó xử.
“Tiền vịt giống, chúng thể mua một ít, nợ một ít. Con cũng chút tiền, con thể ứng . Lương thực con sẽ tiết kiệm, dùng trấu và cỏ lợn nhiều hơn. Hai chú chỉ cần đồng ý là . Còn về nhân công, con sẽ nghĩ cách.” Tần Du đưa cách giải quyết cho những lo lắng của Tần Chấn Bân và Vu Đại Khang.
“Cái , để chú bàn bạc với thư ký Vu .” Tần Chấn Bân từ chối, mà khéo léo với Tần Du.
“Được. Hai chú cứ từ từ bàn bạc. Khi nào đồng ý, thì báo cho con.” Tần Du gật đầu. Để tăng thêm niềm tin cho Tần Chấn Bân và Vu Đại Khang, nàng tiếp: “Đội trưởng, thư ký, hai chú tin con , nuôi vịt, tuyệt đối sẽ lỗ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-120-ba-dao-that-su.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Được. Con bé , dạo càng ngày càng đáng tin cậy. Chú tin cháu!”
“Vậy hai chú thong thả!” Tần Du theo họ rời khỏi sân nhà .
…
“Lão Tần, con bé Tần Du nuôi vịt, ông là định thật sự cho hợp tác xã nuôi vịt đấy chứ?” Vu Đại Khang thấy Tần Chấn Bân khỏi nhà Thẩm Hồng Mai, liền cứ cúi đầu thẳng, như đang suy nghĩ điều gì sâu xa.
“Vịt, thể nuôi!” Tần Chấn Bân nhíu mày.
“Vịt mà nuôi ? Hơn nữa Tần Du nuôi 500 con, một con vịt giống, một hai hào, vị chi là cả trăm tệ. Hơn nữa, năm trăm con vịt, tốn bao nhiêu lương thực? Vụ mùa xong, thả vịt đồng, an ? Không an , lỡ vịt nó ăn luôn cả mạ, chúng đền nổi. Nửa năm cuối năm nay, cạp gió mà sống ?” Vu Đại Khang kích động phân tích, “Vừa nãy phản đối, là vì thấy Tần Du dạo biểu hiện , dập tắt tính tích cực của nó.”
“Những điều cũng nghĩ đến, nhưng vẫn cảm thấy, vịt thể nuôi!” Tần Chấn Bân trả lời.
“Ông cảm thấy? Ông là đội trưởng, thể để tình cảm cá nhân xen công việc. ông để ý đến con bé Tần Du, nhưng cũng thể vì thế mà Tần Du gì, ông cũng đồng ý. Nhiều vịt như , đến lúc đó, lương thực cả nửa năm của hợp tác xã cũng đủ cho chúng nó ăn!”
“Vu Đại Khang, ông coi Tần Chấn Bân là thế nào? Lấy việc công việc tư ?” Tần Chấn Bân ghét nhất là khác ông công bằng, thiên vị.
Bao nhiêu năm nay ông vì hợp tác xã, cần cù, chăm chỉ, chịu thương chịu khó, những lời ông cảm thấy tủi sỉ nhục.
“ cũng chỉ là thôi!”
“Sau cũng !” Tần Chấn Bân tức giận nhấn mạnh, hậm hực bỏ .
Đội trưởng và thư ký hợp tác xã, đầu tiên chia tay trong vui.
…
Trong sân nhà Thẩm Hồng Mai.
Lương Quân, Cố Cẩn bàn đá ăn thanh mai.
“Anh Cố, thanh mai ngon thật. Ngọt quá, chắc chị dâu cho cả cân đường!” Lương Quân cầm một quả thanh mai bỏ miệng, vị chua chua ngọt ngọt kích thích vị giác, ngon, ngon thật.
Cố Cẩn nhíu mày Lương Quân.
Lương Quân thấy ánh mắt Cố Cẩn chút kỳ quái, mới nhớ , Cố của ăn thanh mai. Hắn vội sửa lời: “Cũng ngọt lắm, chua, chua lắm! Chua đến rụng cả răng!”
Cố Cẩn càng nghi ngờ, giật lấy quả thanh mai tay Lương Quân.
“Anh Cố, trong chậu còn nhiều thế! Sao giật của em?” Lương Quân kháng nghị.
Cố Cẩn mắt cũng thèm ngước, đưa quả thanh mai lên miệng.
Thanh mai Tết Đoan Ngọ chín , quả to, màu đỏ sậm. Được ngâm qua đường trắng, chín phần ngọt, một phần chua, ăn thấy thòm thèm.
Cố Cẩn ăn một quả, tin thanh mai ngon như . Hắn khách khí cầm thêm một quả từ trong chậu, vẫn ngọt. Ngọt như , giống vị nhớ. Chẳng lẽ ăn thanh mai giả?
Lương Quân mắt tròn mắt dẹt Cố Cẩn đưa hết quả đến quả khác miệng. Anh Cố của thể ăn chua như ?
“Chị dâu, chị xem! Chị xem Cố kìa, quá đáng thật. Thanh mai một ăn hết, Lý lão với Hắc Cẩu Tử còn ăn!” Lương Quân lớn tiếng mách Tần Du, nàng từ bên ngoài về, đang rửa bát.
Tần Du sững sờ, chút thể tin .
Cố Cẩn ăn thanh mai, mà còn ăn nhiều?
Không thể nào?
Vừa đầu sang, Tần Du phát hiện điều thể biến thành thể. Hắn thật sự đang ăn thanh mai, mà còn bưng cả chậu ăn, bá đạo thật sự.