Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 56: Người nghèo thật sự

Cập nhật lúc: 2025-11-06 23:58:40
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Được, , , nha đầu lớn , dáng vẻ xinh , chê bà nội lùn ?” Bà nội giận mắng.

 

Tần Du hai mắt sáng lấp lánh, bà nội, vô cùng trịnh trọng : “Du Nha chê bà nội, Du Nha là với bà, từ nay về , Du Nha sẽ chăm sóc bà nội và , Du Nha sẽ là chỗ dựa cho hai !”

 

Bà nội Tần Du sững vài giây, hốc mắt bỗng đỏ lên, : “Con nha đầu , về, mấy lời sến sẩm gì? Bà sắp con cho .”

 

Ra ngoài một vòng, đứa trẻ dường như lập tức trưởng thành.

 

“Nói , thấy ấm lòng ghê.” Bà nội tiếp.

 

Tần Du : “Vậy con thường xuyên .”

 

“Dừng! Bà sẽ cho nổi da gà. Bà thích. Mau lên bàn ăn cơm.” Giọng bà nội cao lên, nghiêm túc .

 

“Được! Ăn cơm!” Tần Du ngoan ngoãn lên bàn.

 

lớn ở, cô sẽ mãi là trẻ con, họ quan tâm, họ yêu thương.

 

Sẽ giống đời , sống đến cuối cùng, cô độc một .

 

Trên bàn bày ớt xanh xào trứng, đậu hũ trắng chiên, còn một đĩa chao nhỏ dầm ớt, thêm một bát cải thìa, thịt, Tần Du , đây là những gì và bà nội thể lấy , là bữa ăn long trọng nhất để đón gió tẩy trần cho họ.

 

Nhà nghèo, từ khu nạn trở về, việc đầu tiên , nhất định là thoát nghèo!

 

“Du Nha, Tiểu Cố, ăn ! Xem hợp khẩu vị .” Bà nội chút khẩn trương Cố Cẩn.

 

Sau khi Cố Cẩn và Tần Du kết hôn, bà liền công xã bên cạnh chống hạn, , đây vẫn là đầu tiên bà ăn cơm cùng cháu rể .

 

Cố Cẩn ăn một miếng, : “Ngon.”

 

Bà nội thở phào một , lập tức thấy nhẹ nhõm.

 

Lời đ.á.n.h giá của Cố Cẩn quá mức qua loa, Tần Du quyết định khoa trương một chút bà nội vui, vô cùng say mê : “Wow, ngon thật sự. Bà nội mà đầu bếp, chắc chắn là Ngự Thiện Phòng.”

 

“Nói nhiều!”

 

, Tần Du, các con ở khu nạn, khỏe ? Xem, ai cũng gầy !” Thẩm Hồng Mai Tần Du gầy một vòng, đau lòng .

 

Tần Du , đem những chuyện sinh tử kinh hoàng ở khu nạn lướt qua, trả lời: “Ở bên đó khá . Con ở trạm y tế, chỉ là tiếp đón bệnh nhân.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Con tiếp đón bệnh nhân? Con thấy vết thương, vựng máu, nôn mửa?” Thẩm Hồng Mai kinh ngạc hỏi.

 

Tần Du gật gật đầu, lúc còn nhỏ, ông nội cô khám bệnh cho thôn dân, mỗi lật vết thương, vết thương mưng mủ, m.á.u tươi, cô ngất, thì là nôn mửa, mỗi đều sợ hãi run rẩy, mỗi đáng thương như , nhưng , ông nội khám bệnh, cô theo.

 

Ông nội nhà họ từng coi phản ứng của Tần Du là phiền phức, ngược , Tần Du kiên cường, càng thua càng đánh, chừng thật sự thể trở thành một bác sĩ nông thôn.

 

Chẳng lẽ thật sự ông nội trúng?

 

“Mới bắt đầu, vựng. Sau đó thì đỡ hơn.” Tần Du thản nhiên .

 

“Vậy thật là tiến bộ!” Thẩm Hồng Mai vô cùng vui mừng : “ , việc nuôi heo, con là đùa với đội trưởng, đúng ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-56-nguoi-ngheo-that-su.html.]

“Mẹ, việc thể đùa?” Tần Du hỏi , nghiêm mặt: “Con thật sự nuôi heo. Con cảm thấy chỉ nuôi heo mới tiền đồ nhất.”

 

“……” Thẩm Hồng Mai mặt đầy lo lắng: “Nuôi heo tiền đồ? Nuôi heo sẽ c.h.ế.t ! Mẹ, Du Nha !”

 

Tần Du tương đối lời bà nội.

 

“Du Nha tư tưởng giác ngộ là chuyện ! Chúng thể kéo con bé lùi ? Việc của Đảng và nhân dân, thể vì quá gian khổ, sợ c.h.ế.t mà !” Bà nội dõng dạc .

 

Thẩm Hồng Mai , bà chồng xưa nay sợ trời sợ đất, chỉ cần Đảng và quốc gia việc, bà dũng cảm đấu tranh, màng gì, nhưng Tần Du là con gái bà, bà cũng chỉ một đứa con gái .

 

“Mẹ, trại heo, hôm qua con tìm hiểu. Dịch heo đó chắc chắn lây nhiễm, nếu thật sự lây nhiễm, thì heo cả trại đều c.h.ế.t . Nên cần lo.” Tần Du sự lo lắng của , giải thích.

 

Đời lúc , trại heo cũng xảy chuyện, heo chỉ còn mấy con, lão Vương nuôi heo cũng c.h.ế.t.

 

Không ai nguyện ý nuôi heo, đội trưởng còn cách nào, chỉ thể gọi bác sĩ và kỹ thuật viên, để họ xác nhận , nguyên nhân cái c.h.ế.t của heo và .

 

Cuối cùng kết quả là, heo đúng là bệnh, dịch heo, còn lão Vương, là vì quá đói, ăn nấm độc trong núi mà qua đời.

 

“Lão Vương c.h.ế.t ở đó, mới mấy ngày! Con là con gái, ở đó, xui xẻo lắm! Giờ mùa hè còn đỡ, mùa đông tới, trời sáng muộn, trời tối sớm, từ trại heo về, tối om, an !”

 

“Mẹ, bà nội, hai quên , nhà cũ của chúng ở ngay xa trại heo, con nuôi heo, ở bên đó là . Hơn nữa, con cũng ở một , Cố Cẩn cũng !” Tần Du xong, Cố Cẩn nháy mắt.

 

“……” Cố Cẩn nhanh chóng phản ứng: “Phải. Con cùng Tần Du.”

 

Cố Cẩn tỏ thái độ, tảng đá trong lòng Thẩm Hồng Mai lập tức rơi xuống đất.

 

Bà liền nghĩ, con gái lá gan càng ngày càng lớn, vì gì khác, mà là vì gả chồng , chỗ dựa.

 

Nhìn Cố Cẩn vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, ánh mắt dịu dàng đến lạ, càng thích hơn.

 

“Tiểu Cố, trứng gà bà ngon, ăn nhiều một chút!” Thẩm Hồng Mai tươi gắp một miếng trứng gà to cho Cố Cẩn, to thơm.

 

“……” Tần Du nhíu mày Thẩm Hồng Mai, vô cùng bá đạo : “Mẹ, con! Con mới là con gái ruột của ! Sau đồ ngon, đầu tiên nhớ đến là con! Con cũng ăn trứng gà, kiểu gắp bát .”

 

là họa thủy!

 

Hắn đây, chỉ một câu, Thẩm Hồng Mai quan tâm như .

 

Cô thật hy vọng Thẩm Hồng Mai cứ lờ Cố Cẩn , nhất là luôn lờ , hoặc là bất mãn, như , lúc Cố Cẩn rời , bà sẽ tức đến mức thở nổi.

 

“Xem kìa, còn tưởng trưởng thành , giờ xem, vẫn là một đứa trẻ con. Thế mà tranh đồ ăn với chồng .” Thẩm Hồng Mai miệng thì giễu cợt, nhưng mắt đầy cưng chiều, đem hết trứng gà trong bát gắp cho Tần Du.

 

“Mẹ thật thà quá! Con đùa với thôi. Mẹ cũng ăn !” Tần Du gắp phần lớn trứng gà trở .

 

Cố Cẩn vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, đột nhiên hâm mộ cách Tần Du và Thẩm Hồng Mai ở chung, hiền con hiếu, dù gặp chuyện gì, cũng thể tâm bình khí hòa giải quyết, bộ khí luôn ấm áp, hòa hợp.

 

Nhớ tới , chỉ gặp vài , mỗi mắng thì là ghét bỏ , cũng từng chuyện tử tế với .

 

Trên tay nhiều phiếu, phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu bột mì…… cũng ít tiền, nhưng giờ phút cảm thấy, nghèo thật sự là chính , đáng thương nhất là chính .

 

---

 

 

Loading...