Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 70: Những khúc ca ấy
Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:28:42
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cố Cẩn, đừng đối xử với như , ? Anh mà, thật cũng thích . Trước lúc thích , cũng .” Triệu Triều Hà từ phía vươn tay ôm lấy vòng eo của Cố Cẩn.
“……” Tần Du thật ngờ, giữa Cố Cẩn và Triệu Triều Hà còn một đoạn quá khứ như .
Cố Cẩn từng thích Triệu Triều Hà?
Lúc đó, Triệu Triều Hà thích Cố Cẩn?
Đến khi thấy Cố Cẩn và cô ở bên , cô mới nhận vị trí của trong lòng .
Rồi đó nữa, Cố Cẩn lòng sắt đá, khi vứt bỏ cô, thà tìm phụ nữ khác chứ cũng tìm Triệu Triều Hà?
Mối tình , đúng là khúc chiết vô cùng.
Hiện tại Triệu Triều Hà đang ôm Cố Cẩn như , mà cô đây ?
Hình như nhiều chuyện .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nếu Cố Cẩn phát hiện, chắc chắn nghĩ cô đang trộm, theo dõi, trong lòng vẫn buông bỏ .
Tần Du nghĩ xong, lập tức rón rén xoay rời .
Sau khi nhẹ nhàng một đoạn, cô chạy một quãng ngắn, chậm .
Cô chậm, ánh trăng trời theo , lúc trốn mây đen, lúc chui , lâu mà vẫn thấy Cố Cẩn đuổi kịp.
Có lẽ Triệu Triều Hà dùng đến mỹ nhân kế, cũng lẽ, Cố Cẩn mềm lòng.
Tần Du bỗng dâng lên một cảm giác mất mát, cảm giác cô chút chán ghét.
Cô thuận tay hái một chiếc lá, đặt lên miệng, âm thanh du dương mà da diết lập tức vang lên con đường mòn trong núi.
Khúc nhạc dứt, Tần Du liền bất giác khổ.
Sao vô thức thổi bài 《 Chiều Matxcơva 》, bài mà Cố Cẩn thổi nhất, còn thổi thê lương đến .
Cô lớn lên ở nông thôn, nhưng kỹ năng dùng lá cây thổi sáo học từ Cố Cẩn.
Trước , mỗi theo Cố Cẩn, lúc rảnh rỗi, luôn thích hái lá cây thổi sáo.
Ban đầu thổi, chỉ thể phát những tiếng kêu đơn điệu, thổi mãi, dần dần thể thổi những khúc nhạc du dương.
Cô nhớ, lúc thể thổi giai điệu, rõ ràng hưng phấn, nhưng trưng vẻ mặt bình tĩnh mà : “Có lẽ chỉ thiên tài như mới thể dùng lá cây thổi khúc nhạc du dương như .”
Lúc cô chỉ thể cúi đầu mỉm , hâm mộ, sùng bái.
là như thế thật, cả thôn , thể dùng lá cây thổi nhạc, cũng chỉ thanh niên trí thức Cố.
Anh thậm chí còn chỉ cho cô cách thổi.
Khi đó đối với cô kiên nhẫn, kéo cô đến bên cạnh, khóe miệng mang theo nụ nhẹ, còn xoa đầu cô.
Cô đến giờ vẫn nhớ rõ giọng trầm mà trong trẻo : “Cái , chọn lá cây , lá tươi, nguyên vẹn, thịt lá quá dày. Thổi thì ướt môi, đặt mép lá giữa môi, chạm , đó thổi , thổi đều như khi huýt sáo. Mạnh quá lá sẽ lệch, nhẹ quá lá rung. Nắm chắc tần suất là thể thổi nhạc.”
Anh đưa cô hái hết chiếc lá đến chiếc lá khác, những nơi họ qua đều là lá cây xanh đậm. Hoặc là phù hợp, hoặc là cô hỏng.
Cuối cùng, cũng đành bất lực, : “Thôi bỏ . Cái cần thiên phú. Cô thiên phú thì cũng đừng miễn cưỡng.”
Khi đó Cố Cẩn, thật quan tâm đến cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-70-nhung-khuc-ca-ay.html.]
Trong mắt , cô ngốc nghếch, cô chậm chạp, hẳn nghĩ rằng, cả thế giới ai cũng thể ghen tị, hãm hại , nhưng cô thì sẽ .
cuối cùng, điều khiến bẽ mặt và khó chấp nhận nhất, chính là do cô mang đến.
Ánh trăng lặng lẽ trốn tầng mây, Tần Du ngẩng đầu trời, cảm thấy ông trời cũng thật thú vị, tâm trạng cô đang chút phiền muộn, mà ông trời dường như cũng , xung quanh tối om, đây là đang tạo thêm khí ưu thương cho cô ?
Thật , cô cũng cần.
Tần Du vứt chiếc lá , hái một chiếc lá khác.
Một khúc nhạc vui tươi, hoạt bát của bài 《 Katyusha 》 vang lên. Cùng với giai điệu cao vút và sôi nổi, ánh trăng cũng ló khỏi tầng mây, cả bầu trời lập tức sáng sủa hơn hẳn.
Con đường ánh trăng soi rọi, Tần Du quên những ký ức vui , theo giai điệu nhẹ nhàng từng bước về nhà .
Cố Cẩn đẩy Triệu Triều Hà , vài bước thì trong núi đột nhiên truyền đến một giai điệu du dương.
Giai điệu réo rắt, mang theo sự bi thương và nặng trĩu.
Anh tăng tốc đuổi về phía , cho đến khi thấy Tần Du đang con đường mòn cách đó xa, thổi lá, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc thể tin nổi.
Tần Du thổi sáo lá, lúc đó, cô thường xuyên bám theo như một cái đuôi nhỏ. Anh thấy bộ dạng rụt rè, đến gần mà dám của cô, nên mới gọi cô , chỉ cô cách thổi, cách chọn lá.
cô thật sự quá ngốc, mặc kệ dạy thế nào, cô cũng học .
Thử bao nhiêu , cô cũng chỉ thể thổi tiếng “xì xì” chói tai.
Mới qua bao lâu , mà cô thế nhưng thể thổi chỉnh và sai một nốt bài 《 Chiều Matxcơva 》 và 《 Katyusha 》, thậm chí còn thổi thành thạo và du dương hơn cả . Thổi xong bài đó, cô thổi thêm một bài vui tươi mà từng qua.
Tần Du hề kinh nghiệm âm nhạc, ngay cả kèn Harmonica cũng thổi.
Đây là chuyện thể nào.
càng chắc chắn một điều, lầm, dùng lá cây thổi nhạc , chính xác là Tần Du.
Cố Cẩn chìm trong sự kinh ngạc và khó hiểu, đây là đầu tiên cảm thấy hình như còn quá nhiều điều về cô gái .
“Ai, cuối cùng cũng về. việc tìm .” Cố Cẩn bước sân liền thấy một giọng trong trẻo.
Tần Du đeo khẩu trang, ở nhà chính, tay cầm một cuốn sổ.
Cố Cẩn chậm rãi nhà, mày nhíu : “Chuyện gì?”
“Anh xuống .” Tần Du .
Cố Cẩn chằm chằm chiếc khẩu trang to của Tần Du, lên tiếng.
“Không cũng .” Tần Du đoán, chắc là cùng cô, bèn : “Bây giờ chúng ở chung…”
Lời còn hết, Cố Cẩn, mà cô nghĩ sẽ , bỗng phịch xuống mặt cô.
“Hôm nay chúng cùng đãi khách, trong đó nhà , bạn của , cho nên tính thế , chi phí hôm nay chúng chia đều theo đầu , thấy ?”
“……” Sắc mặt Cố Cẩn tối sầm : “Cô chờ , chỉ để chuyện ?”
“ . Ngay từ đầu , chúng ở chung, để dính dáng đến mấy chuyện linh tinh, thì tính toán rõ ràng ngay từ sớm. Sau lúc đường ai nấy , cũng bình tĩnh, mất mặt .” Tần Du trả lời nghiêm túc.
“……” Mặt Cố Cẩn lập tức đen như đ.í.t nồi: “Vậy cái sân ?”
“Đồ đạc trong sân tính là của , trả tiền thuê nhà. Sau lúc , mấy thứ chắc chắn sẽ mang , cũng mang , nên mua hết .” Tần Du sảng khoái.