Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 79: Tức chết mất
Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:45:40
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“……” Mặt Cố Cẩn chìm xuống với tốc độ thể thấy , xanh mét, đặc biệt dọa .
“Cái đó… Chúng đừng chuyện nữa.” Tần Du thở đáng sợ cho sợ hãi, thật thể hiểu nổi, hình như chọc giận .
“Nếu thấy nấu cơm khó khăn, là, để ?” Tần Du cẩn thận dò hỏi.
Không thể gây mâu thuẫn!
Không thể gây mâu thuẫn với thượng đế đang trả tiền thuê nhà cho , Tần Du thầm nhủ trong lòng.
“Cũng xem như biểu đạt sai đối tượng. đây nể tình cô ngày nào cũng phục vụ , thể miễn phí đối tượng cho cô rèn luyện.” Cố Cẩn dùng thái độ ban ơn, cao lãnh với Tần Du.
“Hả?” Tần Du nhất thời theo kịp suy nghĩ của .
“Còn đây gì? Vướng tay vướng chân.” Cố Cẩn vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“……” Tần Du vội vàng chuồn.
Trở về phòng, Tần Du suy nghĩ nửa ngày, cũng hiểu ý thật sự Cố Cẩn là gì. Cô chút nản lòng, trong cuộc chiến với Cố Cẩn, thực lực của cô đúng là cân xứng. Nói , vẫn là do sách ít.
Vẫn là nên sách thôi.
Sách là thang t.h.u.ố.c tiến bộ của nhân loại, nhất định kiên trì sách mỗi tối.
Những cuốn sách ông nội giấu trong căn nhà cũ đều cô mang , mỗi ngày xem một ít, coi như củng cố kiến thức, cũng là chuẩn cho kỳ thi đại học năm .
Hôm nay nhận thư, cô vẫn thư trả lời, công việc cứ dồn dập.
Vừa cầm bút lên, cô ngáp hai cái, từ sáng đến tối nghỉ, buồn ngủ quá.
Cố Cẩn ở trong bếp loay hoay đến khi trời tối hẳn mới xong. Anh chuẩn bưng cơm lên bàn thì phát hiện cơm vẫn còn là gạo, do cho thiếu nước, chín…
“……” Cố Cẩn chút phục, múc cơm , nấu một nồi khác.
Hơn nửa giờ , cuối cùng cũng , trông tệ, sống cũng khê.
Cố Cẩn sang phòng Tần Du.
Trên bàn Tần Du đặt một ngọn đèn dầu mờ mịt, cô đeo khẩu trang, gục mặt xuống bàn, bàn đặt một lá thư, tên nhận rõ ràng là Thẩm Triết.
Vừa thấy cái tên Thẩm Triết, bộ dây thần kinh của Cố Cẩn lập tức căng lên, lòng đề phòng nổi lên bốn phía.
Thẩm Triết , là nhớ mong? Ở trường Y chờ cô?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Du đang thư trả lời, nội dung cô nhiều, mới mấy chữ, nhưng khiến mắt Cố Cẩn cay xè.
“Rất vui khi nhận thư của , cũng nhớ mong…”
Một nhớ, một cũng nhớ…
Đây là lang tình, cố ý?
Tần Du ngày nào cũng đeo khẩu trang, sống c.h.ế.t cho xem, là vì khẩu trang liên quan đến nghề nghiệp của Thẩm Triết?
Vội vã ly hôn với , là vì sớm tìm lốp dự phòng?
Biết cô hôm nay vất vả cả ngày, chuẩn xuống bếp.
Xào rau cắt tay, nấu cơm thiếu nước, nấu nồi khác.
Cố Cẩn đầu tiên vất vả bận rộn như , mà cô ở đây thư ve vãn ong bướm!
Những lời dễ lúc nãy cô với , cũng là để với Thẩm Triết?
Cố Cẩn bên cạnh Tần Du, tay nắm chặt thành đấm, gân xanh nổi lên, ngọn lửa trong n.g.ự.c càng cháy càng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-79-tuc-chet-mat.html.]
Tần Du đang ngủ, bỗng cảm thấy bên cạnh lạnh buốt, mùa đông đến ?
Không đúng, bây giờ rõ ràng là đầu hè.
Không nên.
Cô cố gắng tỉnh dậy, cổ và cánh tay đều tê rần.
Quay đầu , Cố Cẩn đang lù lù bên cạnh cô. Nếu lúc cô về, mặt chỉ hai vệt tro đen, thì lúc , mặt chi chít vết ngang vết dọc, giống như ăn mày, bàn tay dính tro của lau lên mặt bao nhiêu …
Cô chút buồn , nhưng lập tức nổi. Cố Cẩn bên cạnh cô, tỏa thở lạnh băng, đôi mắt phẫn nộ khiến cô sợ hãi.
“Sao, ?” Tần Du chút run sợ hỏi.
Lồng n.g.ự.c Cố Cẩn phập phồng, hừ lạnh một tiếng, quát: “Lời , cô coi như gió thoảng bên tai? Thẩm Triết, loại đàn ông mặt thú đó, cô vẫn còn lưu luyến quên? Một câu nhớ em, một câu em cũng nhớ !”
“Cho dù hai ve vãn ! Cô quên, chúng hiện tại vẫn là vợ chồng trong thời kỳ hôn nhân. Cô gấp gáp cắm sừng đến ?”
“…… Cố Cẩn, ý gì?” Tần Du mắng đến ngây .
“Còn ý gì nữa? Không hiểu ? Cô vội tìm lốp dự phòng đến thế ? Tần Du, cô não cũng thôi , thì ít nhất cũng lời! Không lời cũng thôi , thì cô cứ ngốc nghếch một chút. Không nữa, thì cứ ngốc đến cùng cũng !”
“ đây vất vả nấu cơm, là để nuôi phụ nữ của thằng đàn ông khác hả, á?”
Tiếng “á” cuối cùng, lạnh trầm, đập thẳng tim Tần Du.
Tần Du rống đến run rẩy.
Cái gì cũng là , mắng cô ngốc là , bắt cô ngốc cũng là .
Nước mắt lập tức dâng đầy hốc mắt.
Kiếp cũng thường xuyên rống cô như , trừng mắt, như thể ăn tươi nuốt sống cô.
Tần Du tức giận vì bản , cứ rống một cái là mũi cay xè, cô rốt cuộc vẫn thoát khỏi cái bóng ma của kiếp .
Hít một thật sâu, cô cố gắng nuốt nước mắt trong, mắt thẳng Cố Cẩn, : “Là bắt nấu cơm cho ? Là tự nấu, nấu xong, sang trút giận lên ?”
“ và bác sĩ Thẩm thư từ qua thì ? ngốc , thì liên quan gì đến nữa? Anh là em gái ? Ai khiến tự nhập vai như ? thiếu trai ? thiếu, thế giới , chính , tồn tại là đủ ! Dẹp cái vẻ phẫn nộ của , bác sĩ Thẩm dù , cũng liên quan đến !”
Tần Du kéo góc thư che bàn , tức giận chỉ trang giấy: “Phiền cho rõ! thư cho bạn Triệu Thư Nhã, một câu nhớ mong cũng ? Cố Cẩn, kinh đô các đều rảnh rỗi quá , là ăn no rửng mỡ mà lo chuyện bao đồng ? Á?”
Giọng Tần Du cũng giống như Cố Cẩn, chút khách khí rống .
Tiếng “Á” cuối cùng, cũng vang, cũng lạnh, cũng trầm như tiếng “á” của Cố Cẩn lúc nãy.
Cố Cẩn cúi đầu, khi thấy tên nhận thư đúng là Triệu Thư Nhã, ngọn lửa giận trong lòng lập tức tắt ngấm, mặt đầy vẻ hổ…
Anh thế mà… Rống nhầm… Hiểu lầm cô?
“ đúng là bệnh, giải thích với gì?” Tần Du xong, tự giễu một tiếng. Khi ánh mắt cô một nữa rơi xuống khuôn mặt Cố Cẩn, trở nên lạnh nhạt và xa cách, cô trầm giọng quát: “Đi ngoài, phép phòng !”
Cố Cẩn còn khí thế kiêu ngạo như lúc nãy, xám xịt khỏi phòng Tần Du.
“Nếu thể sống chung hòa thuận! Chúng cứ nước sông phạm nước giếng!” Tần Du trong lòng vẫn còn tức, bóng lưng Cố Cẩn cửa, lạnh lùng .
Tức!
Tức quá!
Tức c.h.ế.t mất!
Ngực đau quá!