Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 88: Chưa từng hắn phân

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:06:59
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi trưa, lúc Tần Du đang chuẩn nấu cơm thì Lương Quân chạy xộc tới.

 

“Tẩu tử…” Giọng to dài, vẻ đặc biệt uất ức và bất lực.

 

Tần Du từ trong bếp , thoáng chốc kinh ngạc: “Lương Quân, thế?”

 

Mặt Lương Quân trông t.h.ả.m nỡ , vết cào, còn bầm tím.

 

“Em con mập đó đánh!” Lương Quân tức giận .

 

“A? Sao thế?” Tần Du bếp lấy ít mỡ heo, khó hiểu hỏi: “Lại đây, bôi chút mỡ heo , cái tan sưng nhanh lắm.”

 

“Em lời chị, sáng sớm đến nhà họ Quách việc, ai ngờ, con mập đó thấy em, liền hét toáng lên, em với cô , em tìm hiểu cô , cưới cô vợ. Ai ngờ, cô cào, đấm, ai da ơi, đau c.h.ế.t mất. Loại phụ nữ , đúng là đàn bà đanh đá!”

 

“Không phóng khoáng, lẳng lơ ? Em những lời đó, còn thích ?”

 

Lương Quân ngây thơ hỏi.

 

“...” Tần Du nhíu mày, luôn cảm thấy gì đó , hỏi: “Cậu cụ thể cho chị xem, việc ở ? Làm việc như thế nào? Nói chuyện với cô ?”

 

“Sáng sớm em dậy, thấy trong sân nhà họ một khoảnh đất, bên cạnh một cái cuốc, em nghĩ, nhà họ chắc là xới đất. Em , cầm lấy cái cuốc, chuẩn giơ lên thì con mập đó từ ngoài sân xông , hét lớn, mày gì?”

 

“Em thể gì chứ? Em trả lời thẳng, trong mắt em, cô là cô gái nhất, em cưới cô vợ. Con mập đó giật , trợn mắt, hếch mũi lên, chỉ em mắng một trận, nó chứ lão nương là mày cưới là cưới ? Ăn no rửng mỡ, cũng dám đến nhà lão nương. Nói, mày rốt cuộc gì?”

 

“Em vẫn cho cô , em cưới cô vợ, ngờ cô , vung nắm đấm, đ.ấ.m thẳng em. Em cứ nghĩ con gái con đứa, dù cũng sẽ tay thật, ai ngờ, cô thật sự… thật sự tay! Ai da, đau quá, tẩu tử!”

 

“Loại phụ nữ , em rốt cuộc nên cưới ?”

 

Tần Du Lương Quân kể xong, cố nhịn , ngờ Lương Quân đáng yêu như , theo đuổi kiểu , đ.á.n.h mới lạ.

 

“Tẩu tử, chị còn !”

 

“Lúc sân nhà họ, trong nhà ai ?” Tần Du nín , nghiêm túc hỏi.

 

“Lúc đó nhà họ ai.” Lương Quân cúi đầu, bực bội trả lời.

 

“Không ai ở nhà, sân nhà , còn cầm lấy cuốc. Ấn tượng đầu tiên của là gì? Chắc chắn là coi là trộm.”

 

“Hơn nữa còn là một tên trộm dẻo miệng! Ở công xã ai khen cô là cô gái nhất ? Cô coi là trộm, mấy lời dễ đó, cô chỉ cảm thấy, đây là đang dùng đạn bọc đường tấn công cô , chạy trốn!”

 

“A?”

 

“Cho nên, đ.á.n.h cũng là bình thường.” Tần Du đ.á.n.h giá đúng trọng tâm.

 

“Tẩu tử, chị coi em là em ruột đấy?” Lương Quân cảm thấy càng uất ức hơn.

 

“Chị bảo , siêng năng một chút. khi siêng năng, tạo dựng quan hệ với , mới cho cửa, cứ lỗ mãng xông sân nhà như , ai mà nghĩ nhiều? Giờ nhà ai cũng giàu gì, trộm một cọng hành cũng thấy xót. Vào cửa , qua với cô gái nhà nhiều hơn, mới bày tỏ ý nghĩ của . Cậu bây giờ là dọa sợ đấy.” Tần Du phân tích cho .

 

“Vậy giờ em ?”

 

“Đương nhiên là kiên trì bền bỉ .” Tần Du : “Chẳng lẽ, cưới vợ dễ dàng như ?”

 

“Thôi . Tưởng vớ quả hồng mềm, ai ngờ đụng ớt hiểm.”

 

“Ngoan lắm! Đừng nghĩ nhiều quá, nể tình hôm nay nỗ lực như , tẩu tử đồ ăn ngon cho .”

 

“Tẩu tử quá. Nếu em cưới Béo Nha, Tết về Kinh Đô ăn Tết, em, Béo Nha, Cố ca, chị, chúng cùng về.” Lương Quân mường tượng về cuộc sống .

 

“...” Tần Du. Bốn bọn họ cùng ?

 

Chuyến tàu về phía Bắc Kinh Đô đó, bao giờ phần của cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-88-chua-tung-han-phan.html.]

“Lương Quân, học nấu ăn cùng ?” Tần Du hỏi.

 

“Tại học nấu ăn?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Biết nhiều nghề sợ thất nghiệp. Học thêm chút, luôn luôn . Hơn nữa học xong, nhất định sẽ cảm ơn chị.” Tần Du .

 

“Vậy em học một ít.” Lương Quân lời, bếp lò, Tần Du phi hành tây: “Tẩu tử, hành tây thơm quá. Em thích ăn. Chỉ là, Cố ca của em thích ăn. Chị , Cố ca của em kén ăn lắm, kén đến mức trời . oán hờn. Cái ăn, cái ăn. mà, may quá, CM... ca hôm nay trấn , giữa trưa về.”

 

Tần Du cúi đầu, khóe miệng khẽ .

 

Cố Cẩn đúng là kén ăn, cũng đúng là kén đến mức trời . oán hờn.

 

Không ăn chua, ăn bất cứ món gì mùi vị nồng, rau mùi, hành tây, ngồng tỏi, cà rốt, ngay cả hành lá, gừng sống, tỏi, mấy gia vị đó cũng chê, kiếp một bữa cơm thích ăn, cô tốn ít công phu.

 

Kiếp , cô quyết định chiều theo nữa.

 

Cô xào món của cô, thích thì ăn.

 

Mà hình như, ăn chua như , bây giờ cũng ăn .

 

Người chịu nổi hành lá, gừng sống, tỏi như , bây giờ cũng quen .

 

Hôm qua khi Cố Cẩn đóng sập cửa, cô suy nghĩ lâu.

 

Vì chuyện như mà giận dỗi với Cố Cẩn, thực sự quá trẻ con.

 

Làm như thể dứt khoát, buông bỏ , lúc nào cũng cảm xúc của ảnh hưởng.

 

Một bản như , chính cô cũng thấy ghê tởm.

 

Cô quyết định đổi cách suy nghĩ và cách hành xử của .

 

Cho nên sáng sớm cô dậy bánh bao cho ăn.

 

Tiếp theo, cô vẫn sẽ cơm nước, thực hiện chức trách của chủ nhà và bảo mẫu, một ngày ba bữa, tuyệt đối thiếu của .

 

...

 

Trên trấn.

 

Hứa Cây Cột tức giận báo cáo với Cố Cẩn: “Cố ca, thằng Đặng Chương hôm qua đến gây sự, bây giờ hàng hóa thị trường đều là của nó, ai mua hàng của nó, nó sẽ bán rẻ cho. Nó còn với các tiểu thương, bắt buộc hợp tác với nó, bán hàng cho nó.”

 

“Bắt đầu từ hôm qua, tiểu thương phố , ai dám đến cửa hàng của chúng nữa.”

 

Bọn họ ăn đầu cơ trục lợi, buôn bán sỉ, Đặng Chương bên chèn ép, buôn bán tụt dốc phanh.

 

Cố Cẩn sắc mặt lạnh băng, trong mắt lóe lên tia rét lạnh, lạnh lùng : “Xem , , thiếu đòn .”

 

“...” Hứa Cây Cột tim run lên, : “Hay là, Cố ca, chúng xem xét thêm chút nữa?”

 

Lần đụng độ với Đặng Chương, đúng là dọa c.h.ế.t .

 

“Còn xem cái gì nữa?” Cố Cẩn hỏi ngược .

 

“Cố ca, lẽ, chuyện đến mức đó.” Lý Vệ Dân lên tiếng.

 

Cố Cẩn suy nghĩ một chút: “Nếu , thì cứ xem thêm. Các chuẩn sẵn sàng .”

 

“Được.” Hứa Cây Cột gật đầu.

 

Nếu Đặng Chương bên cứ ép quá đáng, một trận chiến, chắc chắn là thể thiếu.

 

 

Loading...