Thập Niên 70: Chiến Thê Khó Đối Phó - Chương 91: Hảo một cái Vương cô nương

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:07:02
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị đại nhanh chóng đẩy cửa sổ , Tần Du cũng ghé đầu qua xem.

 

Từ lầu hai xuống, quả nhiên, cách chỗ chị đại xa, Hứa Cây Cột mở cửa, cửa hàng của vẫn bày bán gì, nhưng các quầy hàng khác, lượt mở cửa, như nấm mọc mưa.

 

Chị đại mừng như điên, đầu với Tần Du, giọng đầy vui sướng, phấn khích: “ ! Có thể tiếp tục buôn bán !”

 

“Cứ tưởng hai ngày nữa mới buôn bán, ngờ khôi phục nhanh !”

 

Tần Du cũng cảm thấy vui.

 

Không gì vui hơn là thể kiếm tiền.

 

“Cố gia đúng là Cố gia. Làm việc quá quyết đoán. Thằng vương bát đản Đặng Chương , , chắc là dám xằng bậy nữa.”

 

“Vương cô nương, thấy . Chị , bảo em để đồ . Hôm nay chị bánh bao, thể bán tương ớt với siro dương mai. Hay là, em với chị cùng bán?” Chị đại nhiệt tình mời.

 

Tần Du : “Chị, em lấy tiền . Em lấy tiền, thì quản chuyện khác nữa. Hơn nữa, em còn mua mấy thứ.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Chị đại thể cho cô bán hàng, cô vui lắm , tự nhiên thể tự bán, chia lợi nhuận của chị .

 

“A? Em mua gì?” Chị đại Tần Du tiêu tiền hào phóng: “Em thể cho chị, ở đây chị cũng quen ít . Mua nhiều, giá còn thể rẻ hơn.”

 

“Em mua ít vịt. Dùng vịt ít món ngon.” Tần Du trả lời.

 

“Mua vịt, cái đơn giản. Bên ông Trương, thường xuyên bán vịt, chị dẫn em xem.” Chị đại nhiệt tình.

 

“Vậy cũng ạ.” Tần Du theo chị đại.

 

Mới một lúc mà chợ tự do mở cửa hết, phần lớn bọn họ đều nhận Tần Du, thấy Tần Du qua, đều hỏi: “Vương cô nương, mua gì ? Có xem ?”

 

Tần Du đáp.

 

Đi theo chị đại tiếp tục về phía .

 

“Thấy . Mọi đều nhận em. Em gái, chị em, tiền là chuyện . mà, vẫn nên tiết kiệm một chút. Sau chuẩn thêm ít của hồi môn cũng .” Chị đại tận tình khuyên bảo Tần Du.

 

Tiêu tiền quá hoang phí, mỗi bán đồ, cô mua nhiều đồ về, như thể tiền đó của .

 

“Vâng.” Tần Du gì, mím môi .

 

“Em đây là thái độ ‘em nghiêm túc lắng , nhưng kiên quyết đổi’!”

 

“Đâu ? Em lời chị mà.” Tần Du .

 

“Thôi, chị cũng nữa. Biết em thể gả cho một đàn ông đặc biệt giàu , tiền nhiều đến mức em tiêu hết. Giờ tiêu tiền cũng , như thì cần lo tiền của phụ nữ khác tiêu.”

 

Tần Du câu của chị đại cho kinh ngạc, lập tức bật : “Chị, cái đó. Em cũng hy vọng, chồng em đặc biệt, đặc biệt giàu.”

 

Kỳ thực Cố Cẩn cũng là tiền, chỉ tiếc, tiền của cuối cùng để cho cô tiêu!

 

Nghĩ đến chuyện , tuy thông suốt, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy nhói như kim châm.

 

“Ai, đến . Vịt nhà ông Trương tệ.” Hai nhanh, bao lâu đến một trại chăn nuôi nhỏ ở rìa chợ tự do.

 

“Ông Trương, Vương cô nương mua mấy con vịt. Ông bán rẻ chút.” Chị đại đến khách khí với ông Trương.

 

Tần Du xổm xuống, bắt một con vịt trong lồng, vịt nhẹ, sờ chân vịt, cơ bắp săn chắc, vịt tệ.

 

“Vịt của , đều là vịt ngon. Là vịt ăn sâu bọ ngoài đồng, ăn cá sông lớn lên.” Ông Trương trả lời, Tần Du với ánh mắt đầy khôn khéo: “Vương cô nương, cô bao nhiêu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chien-the-kho-doi-pho/chuong-91-hao-mot-cai-vuong-co-nuong.html.]

 

“Ông Trương, bao nhiêu tiền một cân? Giá , mua năm sáu con!” Tần Du trả lời.

 

“7 hào một cân! bán cho khác đều là 7 hào rưỡi một cân!”

 

Tần Du : “Ông Trương, giờ thịt heo cũng chỉ 7 hào một cân, giá vịt nay đều rẻ hơn thịt heo. Ông bán đắt quá!”

 

“Vậy cô bao nhiêu tiền một cân?”

 

“Vịt của ông mới lớn, nếu mua, 6 hào 3 một cân.”

 

“Cô trả giá ác quá!”

 

“Giá thể trả là từng đó. Ông thể suy nghĩ.” Tần Du nhượng bộ một phân nào, mặc cả với ông Trương: “Nếu , hôm khác đến mua.”

 

Nói xong, Tần Du chuẩn .

 

“Được , lấy sáu con, giá đó.” Ông Trương thấy tình hình , lập tức gọi Tần Du , đồng ý.

 

Chị đại bên cạnh xem mà tủm tỉm, chị cứ tưởng Tần Du là bánh bao mềm, khác bán thế nào thì cô mua thế, ngờ, cô trả giá như .

 

“Được, phiền ông cân cho , cân thiếu nhé.” Tần Du tủm tỉm.

 

“Cô nương , mà khôn thế? là trời sinh để ăn buôn bán.” Ông Trương cân vịt, .

 

Cả phố đều cô nương mua đồ hào phóng, ông thấy, cô còn tinh ranh hơn bất cứ ai.

 

...

 

Cách trại chăn nuôi xa, Hứa Cây Cột và Cố Cẩn một ngôi nhà lẳng lặng quan sát.

 

“Cố ca, chính là Vương cô nương . Sáng sớm hôm nay cô đến, ở chỗ chị bán bánh bao lâu.”

 

“Em rõ chị đại với cô quan hệ gì? Không thật sự liên quan đến Đặng Chương, là cô rõ tình hình, mà vẫn xuất hiện ở chợ, để thăm dò chúng !” Hứa Cây Cột báo cáo với Cố Cẩn.

 

Nhìn thấy Tần Du thành, lập tức chạy một mạch về công xã Linh Khê tìm Cố Cẩn.

 

Sau khi họ cùng thành, liền tuyên bố tin tức thể mở cửa.

 

Quả nhiên, tin tức phát , Vương cô nương liền xuất hiện.

 

Tối hôm bọn họ ác chiến một trận với Đặng Chương, nếu cô nương chỉ là Đặng Chương, mượn danh chợ tự do, thì cũng vấn đề gì. nếu là nội gián do Đặng Chương phái tới để giãy giụa cuối, thì phiền phức.

 

Cố Cẩn xa xa gọi là Vương cô nương.

 

Cô mặc một chiếc áo màu xanh biển và một chiếc quần đen, lưng cõng một cái sọt lớn, tóc búi cao, dùng một dải vải màu xanh nhạt buộc chặt, buộc xong còn thắt một cái nơ bướm.

 

Đeo một cái khẩu trang lớn, che kín bộ khuôn mặt.

 

Thủ pháp chọn vịt cực kỳ thuần thục, đôi mắt đầy vẻ xem xét, lúc đưa tiền cho ông chủ bán vịt, ý trong mắt mày đặc biệt rõ ràng.

 

Sáu con vịt bỏ sọt lưng, cô đường vẫn như khi, lúc chậm thì uyển chuyển, lúc nhanh thì bước như bay.

 

Hảo một cái Vương cô nương!

 

Không ngờ, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, là một Vương cô nương như !

 

“Cố ca, cần chúng bây giờ theo cô , tra rõ ngọn ngành ?” Hứa Cây Cột thấy Cố Cẩn mắt sâu thẳm chằm chằm Vương cô nương, ánh mắt đó như sắc bén, tựa như ôn hòa, chút đoán ý Cố Cẩn, bèn thử hỏi.

 

 

Loading...