Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-12-19 08:53:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Dao cũng thích mấy món , cô thấy vịt mỡ, nhưng đặc biệt mê lẩu lòng cừu và món canh lòng cừu do chính tay bố nấu.
Canh lòng cừu ai cũng chịu nổi, thích thì thấy thơm nức mũi, thích thì chỉ cần ngửi thấy thôi tránh xa.
Nơi tuy là nhiều truyền nhân đầu bếp cung đình, nhưng thực tế là một vùng hoang mạc ẩm thực. Những thực khách sành ăn thực thụ, hễ danh truyền nhân đầu bếp cung đình là khi chẳng ăn, chỉ những thích kiểu ăn cho sang chảnh hoặc ăn cho đúng điệu mới chạy tới nếm thử.
Nói chung, đầu bếp trong cung thời kỳ cuối của các vương triều thường chẳng ai thực sự giỏi. Giống như những gia tộc lớn miêu tả trong Hồng Lâu Mộng, khi sụp đổ luôn những dấu hiệu rõ rệt: chủ yếu đuối, tớ lộng hành. Đại Quan Viên đều đem thầu khoán hết cả, đám gia nô đời đời kết thành mạng lưới chằng chịt, sớm khinh nhờn chủ nhân, dùng chỉ dựa quan hệ. Ở trong cung cũng , dù là đầu bếp ngự thiện thì cũng chẳng chọn nấu ngon mà chọn cửa nẻo. Đó là nơi để họ kiếm chác, chứ nơi hầu hạ cái miệng của hoàng đế. Ngày ngày dâng lên những món tươi, chẳng ngon, cốt để chủ nhân khỏi sinh thói kén cá chọn canh.
Vì thế trình độ của các đầu bếp ngự thiện thượng thượng vàng hạ cám, phần lớn chỉ là mượn cái danh cho oai, tạo chiêu trò, còn ngon thì vẫn là một dấu hỏi lớn.
Tần Truyền Vinh học qua nhiều phái nấu ăn khác , ông xuất từ lối rẽ ngang, chỉ mưu cầu một chữ ngon. Ông bao giờ bảo thủ, thích sáng tạo và cải tiến, món ông nấu hương vị tuyệt vời, lòng thực khách.
Tất nhiên, nhiều kỹ tính sẽ công kích ông, bảo ông là kẻ dị giáo.
Cái lão họ Trương , miệng thì bảo món nấu đúng điệu, nhưng tay thì gắp chẳng trượt miếng nào, giỏi thì đừng thò đũa , cái lão rùa rụt cổ .
Tần Truyền Vinh chuyện với vẻ đầy bất bình.
Sống đến tuổi , con cháu đầy đàn, ông cũng chẳng còn gì hối tiếc. Điều nuối tiếc duy nhất là mãi mà chẳng đời công nhận. Tay nghề của ông tán thưởng, nhưng ông xuất từ danh gia vọng tộc, truyền thống thế gia, từng bái sư danh tiếng, cũng chẳng danh hiệu truyền nhân đại đầu bếp nào, thấy oai, danh tiếng chẳng hiển hách.
Bố , cái nỗi oán hận của bố bao nhiêu năm , là để con gái bố sách lập truyện cho bố, giúp bố thổi phồng danh tiếng lên nhé.
Hữu xạ tự nhiên hương nhưng cũng sợ ngõ sâu, nhiều đầu bếp nổi tiếng cũng nhờ quảng cáo mà cả. Không quảng cáo thì lấy danh tiếng, còn cần vài nổi tiếng bảo chứng, giúp tuyên truyền thêm nữa.
Tay nghề của Tần Truyền Vinh cũng chút tiếng tăm, nhưng khỏi thành phố thì chẳng ai ông là ai. Thời kỳ phương tiện truyền thông còn nghèo nàn, từ xưa đến nay, những đầu bếp và mỹ nhân thực sự thể lưu danh thiên cổ đều nhờ ngòi bút miêu tả của giới văn nhân mặc khách.
Tần Dao nghĩ nhà họ Cố chắc cũng chỉ đùa thôi, sách cho ông nội Cố khi cô nổi, nhưng nếu ngày thường mấy bài tản văn miêu tả ẩm thực ngon mắt thì cô hứng thú.
Viết thành tiểu thuyết thì lẽ thích hợp để đăng báo lúc , nhưng nếu thành tạp văn gửi cho mấy tạp chí văn nghệ địa phương, kiếm chút danh tiếng cho bố ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-ban-than-cuc-pham-cua-nu-phu-trong-van-nien-dai/chuong-212.html.]
Còn việc sách lập truyện thì đợi thêm một hai năm nữa cho chắc chắn, tránh xảy rắc rối. Đến lúc đó thể mở quán ăn kinh doanh cá thể, càng dễ vang danh thiên hạ, để Tần Truyền Vinh trấn giữ, cả hai mở nhà hàng.
Con mà sách lập truyện cho bố á? Thôi thôi bỏ . Tần Truyền Vinh xua tay, ông thấy cũng chẳng thành tựu gì to tát đến mức đó.
Tần Dao đáp: Vâng, thế thôi ạ.
Hay là con cứ thử xem ? Cũng cần bốc phét quá đà cho bố , con cứ đúng sự thật là !
Tần Dao: ...
Lại tự ôm thêm việc , Tần Dao cũng thấy hối hận mà còn chút hừng hực khí thế. Dân dĩ thực vi thiên, lẽ về ẩm thực cũng là điều mà đa tác giả đều yêu thích.
Vấn đề duy nhất là về đồ ăn dễ khiến càng càng thấy đói.
Bố, lát nữa bố kể cho con các bước nấu món đó nhé, cả đặc điểm hương vị nữa, nhất là mấy món tủ của bố ... Để bắt đầu thì bắt tay thu thập tư liệu . Ngoài những kiến thức chuyên môn cứng nhắc , thì rắc thêm vài nắm gia vị, thêm thắt mấy tình tiết ly kỳ nữa.
Từ xưa đến nay, tình tiết mà yêu thích nhất là gì? Chắc chắn là giả heo ăn thịt hổ, hoàng đế vi hành, công t.ử nhà giàu giả hành khất nhà sư quét rác... Cái cảm giác sướng nhất chính là khoảnh khắc tiết lộ phận.
Cô sẽ sắp xếp cho bố một chuỗi câu chuyện kiểu khổ luyện từ nhỏ, giữa chừng tỏa sáng rực rỡ, cuối cùng trở thành một nhà sư quét rác gây chấn động .
Đây cũng chẳng là cố ý sắp đặt. Cần rằng, đa thế giới đều những ưu điểm và sở trường riêng biệt, đều sẽ những khoảnh khắc huy hoàng kiểu giả heo ăn thịt hổ, đó thể chính là những cảnh rực rỡ nhất của cuộc đời.
Và một cuốn sách, một câu chuyện ghi chép chính là những khoảnh khắc rực rỡ đó của một . Vì thế trong nhiều cuốn sách cũng tràn ngập những tình tiết giả heo ăn thịt hổ. Đây thể coi là thứ mà quần chúng nhân dân cực kỳ ưa chuộng.
Tần Dao nhanh chóng sắp xếp một mạch tư duy cơ bản trong đầu, tiếp theo chỉ cần xem các loại chất liệu để lấp đầy cảm hứng. Biết càng nhiều chi tiết thì càng dễ kích thích cảm hứng xuất hiện.
Được . Tần Truyền Vinh đặt đồ vật trong tay xuống, chút bồn chồn xoa xoa tay . Đứng bếp lò ông luôn vững vàng như bàn thạch, đó là nơi ông thể kiểm soát thứ, nhưng giờ đây mặt con gái ruột, ông tỏ lúng túng như .
Ông là sản phẩm của sự đan xen giữa tự tin và tự ti. Ông tự tin tay nghề nấu nướng của , tin rằng món chắc chắn ngon; nhưng ông tự tin phận của , danh tiếng, nấu ngon đến mấy thì chẳng cũng chỉ là một ông đầu bếp ... Vị giác là thứ quá riêng tư, thấy ngon, thấy , ôi, cũng chẳng dân cả nước đều thấy ông nấu ngon.
Vậy cứ về những món con thích ăn nhất từ nhỏ , bố còn nhớ , chính là năm con sáu tuổi , Dao Dao ăn uống trông như một cái lu nhỏ, cứ thèm thuồng cái hương vị đó mãi. Còn nhớ lúc con mới tí tuổi đầu, con gái nhà thì nuôi nấng xanh xao gầy gò, nhưng chúng cũng cái bụng nhỏ, chân tay khẳng khiu, còn con thì khác hẳn, bắp tay vạm vỡ, ngày hôm đó trời mưa, con bế con lên mà suýt thì sái cả lưng... Vượt qua sự căng thẳng lúc đầu, khi nhắc đến câu chuyện đằng những món ăn cải tiến, Tần Truyền Vinh vốn dĩ còn vụng về lập tức bắt mạch cảm xúc. Mọi đường dây đều thông suốt, bắt đầu liên kết điên cuồng, đủ loại đèn màu lấp lánh hiện lên, những lời lẽ trong đầu tuôn ào ào như thể bầu trời xuất hiện một cái chậu lớn đổ mưa xối xả xuống mặt đất .