Đương nhiên cô cũng hy vọng hai   thể  một tương lai  .
Cô  từng nhiều  ám chỉ với họ rằng kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ  khôi phục.
Thậm chí còn phân tích với họ về tình trạng thiếu hụt nhân tài nhưng họ vẫn  học tiếp.
Chị họ Cả thở dài: "Thực   đây Thục Hoa   rằng kỳ thi tuyển sinh đại học  thể  khôi phục, đất nước thiếu nhân tài cao cấp, đáng tiếc là lúc đó chị chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, bây giờ    trường cũng  học ."
Chị họ Hai xoa đầu: "Nói lúc nào thế,  chị  nhớ nhỉ."
Bạch Thục Hoa thầm nghĩ ‘Chị mà nhớ  gì chứ.’
Đột nhiên cô nhớ  một chuyện: "Chị Cả, chuyện của chị  quyết định ?"
Chị họ Cả mặt  đỏ: "Cũng... Cũng sắp ,  Tết sẽ ."
Tống Tiểu Băng chọc Bạch Thục Hoa, hỏi đến cùng: "Chuyện gì thế?"
Chị họ Hai che miệng : "Kén rể."
Tống Tiểu Băng  ngạc nhiên: "Á? Á. Vậy thì  quá, chắc chắn  thiệt thòi."
Bạch Thục Hoa  chuyện  vì cô   Bạch lẩm bẩm vài , nhưng cụ thể thể nào thì cô  .
Cô  hỏi tiếp: "Chị Hai,  đó trông thế nào? Ai giới thiệu ?"
Cô  tiện hỏi chị họ Cả, cô    hổ lắm, hỏi chị họ Hai là hợp lý nhất.
"Người    ở tỉnh của chúng , là  tỉnh Liêu đến thăm họ hàng, năm nay mười tám tuổi, trông cũng , khá cao và gầy."
Chị họ Hai so sánh: "Anh  cũng  cao hơn chị hai đầu, trông như một gã ngốc ."
Chị họ Cả lập tức  véo em gái.
Chị họ Hai trốn  lưng Bạch Thục Hoa: "Hừ! Còn  về một nhà mà chị  bắt đầu thiên vị ."
Chị họ Cả mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ: "Em đừng  bậy."
Bạch Thục Hoa và Tống Tiểu Băng đều  nhịn  mà che miệng .
Chị họ Hai  mặt quỷ, chị họ Cả tức điên lên nhưng    gì  em gái.
Bạch Thục Hoa vẫn   đủ: "Chị Hai kể tiếp , gia đình   thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-con-gai-ba-phai/chuong-363-c.html.]
Chị họ hai : "Bố    đều mất , cũng    chị em, chỉ  một  mà thôi, nếu  thì   thể đồng ý ở rể dễ dàng chứ."
Bạch Thục Hoa  ngờ  như .
Cô đáp: "Như  cũng ,   chị Cả đối xử  với  ,   sẽ coi đây là nhà."
Chị họ Hai gật đầu: "Bố  đồng ý cũng vì   chỉ  một ,   sẽ   phiền phức gì lớn."
Bạch Thục Hoa kéo hai   xuống,  chuyện tử tế.
"Ở rể      coi thường nhưng đội của chúng  công điểm hiện tại   giá trị,  ở rể sẽ ngày càng nhiều, như  cũng  thấy   khác biệt, sẽ  còn ngại ngùng nữa."
Nói trắng , chính là lời  của  khác đáng sợ sẽ khiến trong lòng khó chịu.  một khi  lượng  ở rể nhiều, sẽ  còn ai bám  một  để  nữa.
Còn về mặt tâm lý thì  tự điều chỉnh.
"Nói mãi thế ,   tên gì  ạ?" Bạch Thục Hoa hỏi.
Chị họ Cả cúi đầu nhỏ giọng : "Trương Cương."
Bạch Thục Hoa ghi nhớ,   sang chị họ Hai: "Chị Cả sắp xong , còn chị Hai thì ?"
Chị họ Hai  hề  hổ, khoát tay : "Chị còn nhỏ, kiếm tiền hai năm nữa  tính."
Bạch Thục Hoa  đồng tình, kiếm tiền  quan trọng.
Cô  là một  tỉnh táo.
Tống Tiểu Băng vẫn thấy chủ đề  đó  thú vị, cô  cũng theo Bạch Thục Hoa gọi chị: "Chị Cả, ở rể  cho sính lễ ?"
Chị họ Hai vỗ giường  lớn: "Sính lễ! Ha ha ha…”
Bạch Thục Hoa liếc  Tống Tiểu Băng,  hiểu cô  nghĩ  câu hỏi kỳ lạ như  bằng cách nào.
 cô cũng    cho  .
Chỉ là tò mò thôi.
Chị họ Cả : "Con trai thì  thể gọi là sính lễ , chỉ cho ba mươi sáu tệ, để   may quần áo gì đó."
Chị họ Hai bĩu môi: "Trước đây  nghĩ đến sính lễ, bây giờ xem  chẳng  giống sính lễ ."
Tống Tiểu Băng  chọc Bạch Thục Hoa: "Ba mươi sáu tệ nhiều  ít?"