Lục thúc công  với giọng điệu chậm : “Vừa mới đến,  thấy các cháu  loạn, mau  đây .”
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tần Hải Duệ  dỡ bỏ,   ngây ngô kéo Tần Xu, rời khỏi từ đường uy nghiêm.
Hắn  hỏi: “Lục thúc công,  hôm nay ông  dậy sớm thế?” Các tộc nhân đều  Lục thúc công  bao giờ chú trọng dưỡng sinh. Ông lão  ăn thì ăn,  ngủ thì ngủ, thường xuyên ngủ đến mặt trời lên cao.
Lục thúc công trừng mắt  Tần Hải Duệ một cái, tức giận : “Còn      , các cháu đến từ đường  loạn.”
Tần Hải Duệ  chớp mắt : “Ông  ai  bậy, cháu và A Xu đến tế bái tổ tông,  mới thắp hương xong, ông  tin thì  lư hương  kìa.”
Lục thúc công ánh mắt lướt qua hai  em,  thấy sáu nén hương trong lư hương. Ông sờ râu, giọng  ôn hòa: “Thôi  ,   việc gì, các cháu về .”
“Được, về nhà ăn cơm luôn!” Tần Hải Duệ kéo cổ tay Tần Xu, vội vã rời .
Lục thúc công  bóng lưng hai  em  xa, xoay  bước qua bậc cửa từ đường,  đến  nệm quỳ hương, cúi  nhặt hào ly lên.
“Dị tượng  núi, chẳng lẽ là cảnh báo,  thừa kế đời  của Tần thị, thật sự đoản mệnh?” Lục thúc công thật   đến từ sớm,  rõ cuộc trò chuyện của hai  em.
Ông  cũng  bình tĩnh như vẻ ngoài. Dù  cũng  sống hơn một trăm tuổi, sự kinh hãi trong lòng  thể hiện  ngoài.
Từ phía  bài vị bên trái, một  đàn ông trung niên mặc áo vải thô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy  . “Tộc trưởng,   cuộc  chuyện của Hải Duệ và A Xu,  thể tin ?”
Người  vẫn luôn phụ trách quét dọn từ đường, hôm nay công việc còn  xong,   thấy cuộc trò chuyện của  em Tần Hải Duệ, Tần Xu.
Lục thúc công ngẩng đầu, đôi mắt sáng láng và sắc sảo,  chằm chằm  đàn ông trung niên với vẻ cảnh cáo. “Chuyện hôm nay, một chữ cũng     ngoài.”
Người đàn ông gật đầu: “Con hiểu .”
Lục thúc công khẽ thở dài, hai tay nắm hào ly, nhanh nhẹn quỳ  nệm quỳ hương. “Tổ tiên Tần thị ở  cao, xin hỏi con gái Tần thị Tần Xu,  thể  bệnh  tai, vạn sự thuận lợi?”
Rầm một tiếng! Hào ly  ném .
Lục thúc công cúi mắt  thoáng qua, vẻ mặt hồng hào ban nãy, trong phút chốc biến mất  dấu vết. Người đàn ông trung niên  một bên,  quẻ tượng  đất, sợ hãi đến mức  bệt xuống đất.
Hào ly, thế mà  gãy . Đây là đại hung, điềm báo xui xẻo!
________________________________________
Tần Xu và Tần Hải Duệ   đến nhà, gặp Tần mẫu đang chuẩn   ngoài. “Sáng sớm, hai đứa   thế,  còn định  ngoài tìm các con.”
Vân Vũ
Tần Hải Duệ mở miệng  ngay: “Đi dạo một vòng, rèn luyện một chút, cơ thể khỏe mạnh hơn!”
“Cơ thể  khỏe mạnh hơn nữa, cũng chẳng thấy con dâu về nhà!” Lời  của Tần mẫu đầy vẻ ghét bỏ. Khi  về phía Tần Xu, ánh mắt cô trở nên dịu dàng: “A Xu,   món mỳ quả cháu thích ăn, còn  ớt cay  chiên, mau  ăn thử !”
“Đến ngay ạ!”
Tần Xu  mật ôm lấy tay Tần mẫu,  nũng : “Lâu lắm   ăn cơm  nấu, nghĩ đến lát nữa  , con   nỡ.”
Tần mẫu cũng vẻ mặt  nỡ: “Vậy thì   nữa, ở  một đêm nữa !”
Tần Xu lắc đầu: “Không ,  về , con còn  hai  bệnh đang chờ điều trị đây.”
Tần mẫu: “Không thể để  bệnh đến thôn Ngọc Sơn ? Hồi ông nội cháu còn sống,  bệnh đều tự tìm đến tận cửa mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-410-ai-mang-anh-day-mang-den-ban-thiu-du.html.]
Biểu cảm của Tần Xu khẽ biến: “Có một  bệnh  phận đặc biệt, con sợ  đến, thôn Ngọc Sơn của chúng   thể  san bằng đấy.”
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì --!”
Xa ở nội thành, Kyle. Donald, liên tiếp hắt xì ba cái.
Đồng Phi  đối diện, gác hai chân lên bàn, hả hê : “Đây là ai mắng  đấy, mắng đến bẩn thỉu đủ!”
Kyle. Donald dụi dụi mũi, lấy khăn tay lau nước mũi, mỉa mai đáp , “ nghi ngờ  đang mắng  trong lòng,  Hoa Hạ các  xảo quyệt nhất,  chuyện  việc đều nửa kín nửa hở!”
Khóe môi Đồng Phi run rẩy, khinh thường : “Anh đừng bôi nhọ  khác,  là  quang minh  lạc nhất, một câu thôi, vụ  ăn      ?”
Kyle. Donald ném chiếc khăn tay  dùng xuống bàn, hừ hừ : “Không !” “Tiền vận chuyển vũ khí đều bắt  bỏ , còn  giá thấp hơn 15% giá bán,   hàng sẽ trực tiếp bán nội bộ,  cần thiết  bù tiền  ăn với !”
Hai  vì một lô s.ú.n.g ống đạn dược,  chuyện gần một tiếng đồng hồ. Kyle. Donald  ăn từ nhỏ,  đầu tiên gặp  Chu Bái Bì như .
Đồng Phi gác chéo hai chân  bàn, điều chỉnh một chút, nghiêng đầu đánh giá Kyle. “Vậy chúng  lùi một bước, giá tăng 5%, nửa tháng    thấy hàng.”
Mí mắt Kyle. Donald giật liên tục, vẫn là câu  đó: “Không !” Hắn điên  mới   ăn lỗ vốn!
Vẻ mặt Đồng Phi thu  ý ,  lạnh: “Được , đừng tưởng     lời bao nhiêu, lô hàng   ít nhất cũng kiếm một phần ba.”
Kyle. Donald mặt  đỏ tim  đập,  cong hai mắt: “Hàng trong tay  đều là loại mới nhất,  lo  bán , một khi tung tin, giá cao gấp đôi cũng   . Giờ thời thế , bên  đều dùng vũ khí để  chuyện,  như các   cái gì cũng lén lút.”
Đồng Phi   miệng đầy ghét bỏ, suýt nữa tức điên. Đừng  Kyle tuổi còn nhỏ, còn khó đối phó hơn cả những con cáo già.
Đồng Phi chậm  ngữ khí, bắt đầu  theo hướng tình cảm: “ đang  việc cho cha nuôi , thỉnh thoảng còn chạy việc vặt cho  nuôi ,   nể mặt tăng thì cũng  nể mặt Phật, vụ  ăn   bớt kiếm một chút   ?”
Kyle,  chuẩn  cắn c.h.ế.t   ăn thua lỗ,  mặt lộ  vẻ rối rắm. Đồng Phi  thấy  hi vọng, liền  ngừng cố gắng: “Hơn nữa,   lô vũ khí , cũng là vì cha  nuôi của . Họ ở Vân Quyến mới bắt đầu, đám rùa con Oa Doanh   thành thật, nếu  chuyện gì xảy ,  cũng  đồ chơi để xử lý bọn chúng,  .”
Đôi mắt xanh nhạt đầy mê hoặc của Kyle khẽ chớp, giọng ồm ồm : “Anh  thể đảm bảo,  vận chuyển hàng đến Hoa Hạ, sẽ   quân nhân các  bắt ngay tại chỗ,  gán cho  tội danh gì đó, khiến   thể  về ?”
“...” Đồng Phi vẻ mặt cạn lời, khóe môi run rẩy. Hắn cuối cùng cũng hiểu, tại  Kyle    vụ  ăn .
Đồng Phi trợn trắng mắt: “Thằng nhóc  lòng  đủ bẩn,   ăn với ,   nghĩ  nhiều âm mưu thế.”
Kyle. Donald giang tay: “Không  cách nào,  sống đến bây giờ   nhờ cẩn thận, nếu   sớm    tính kế mà c.h.ế.t .”
Đồng Phi tức đến : “Anh  thể yên tâm, nếu  tính kế , sẽ  cho  cơ hội phát hiện. Nếu   tin , lát nữa  bảo Lan ca  cho  của  một giấy chứng minh, đảm bảo  đổ tội lên đầu  .”
Kyle. Donald ghét bỏ : “  tin  , chuyện   để  nuôi  chứng.”