Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 218: Tưởng tượng em là lòng anh vui
Cập nhật lúc: 2025-11-19 05:00:55
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ha hả. Hôm nay trời cũng lạnh! Anh đùa gì ?” Tần Du hổ hai tiếng.
Ai mà thích cô, ghét bỏ cô.
Còn đòi lấy báo đáp.
Chọc cô thật là vui lắm.
, nụ của cô dần cứng .
Ánh mắt Cố Cẩn quá nóng rực, nóng đến mức cô hô hấp chút khó khăn, cứ như là thật .
“Tiền , là, vẫn là nhận lấy ?” Tần Du cúi đầu, lảng sang chuyện khác, chút thấp thỏm hỏi.
Cố Cẩn rõ ràng thấy trong mắt cô hiểu, nhưng cô lựa chọn trốn tránh.
Không chỉ tin ý của , còn trốn tránh.
Cố Cẩn cau mày, , cầm tiền nắm trong tay, cuộn thành một cái ống nhỏ, một bên dùng tiền gõ gõ mặt bàn, một bên nhanh chậm, lười biếng : “Được , em khăng khăng đưa cho . Anh liền nhận. Dù , cả xã đều em đang nuôi . Vậy sẽ để em hưởng thụ một chút lạc thú của việc nuôi đàn ông.”
“…” Anh đang cái gì ?
Tần Du cảm giác trêu… ghẹo.
“Tại em hỏi , thế nào mà ?” Cố Cẩn mang theo chút tò mò, ánh mắt dừng Tần Du, nhàn nhạt hỏi.
Tần Du ngẩng đầu, hỏi vặn : “Em nếu hỏi , sẽ cho em ?”
“Sẽ .” Cố Cẩn trả lời vô cùng chắc chắn.
Tần Du thuận tay ném cây bút trong tay qua, nghiến răng nghiến lợi : “Chọc em vui lắm .”
Sớm tính toán cho cô , còn dụ cô tò mò.
Cố Cẩn giơ tay lên, cực kỳ nhẹ nhàng bắt lấy cây bút Tần Du ném qua, dừng : “Cũng khá vui.”
Tần Du giận trừng .
Cố Cẩn thu hết sự phẫn nộ của cô đáy mắt, cô chớp.
“Anh gì mà em như .” Đôi mắt sâu thẳm, đen láy, giống như xoáy nước hút . Tần Du chằm chằm đến mức tim đập khống chế , lập tức cúi đầu rũ mi. Trước đây dám dùng ánh mắt trừng Cố Cẩn, hôm nay cô chút yếu thế.
Dù Cố Cẩn cũng một hạ gục cả đám , cô miễn chịu đòn hiểm.
“Trên mặt em cái gì đó, đây, giúp em lau.” Cố Cẩn nhàn nhạt mở miệng.
Tần Du giơ tay lên mặt bên trái chùi chùi: “Chỗ ?”
Cố Cẩn lắc đầu.
Tần Du chùi bên mặt : “Chỗ ?”
Cố Cẩn vẫn lắc đầu, : “Lại đây em sẽ .”
Tần Du hồ nghi, luôn cảm thấy Cố Cẩn đang lừa cô, nhưng đành chịu, gương đám đập vỡ, chỉ thể lên, chậm rãi về phía Cố Cẩn.
“Không tình nguyện như , lo lắng độc hại em ?” Cố Cẩn thấy bộ dạng tình nguyện của Tần Du, hài hước .
“Anh nguyện ý vì em mà đắc tội với nên đắc tội, chắc là sẽ độc hại em.” Tần Du khẳng định, việc chắc chắn ảnh hưởng đến Cố Cẩn trở về thành, cũng chắc chắn sẽ lưu một bút trong lý lịch chính trị của , tưởng tượng đến đây: “Xin nha. Hy vọng ảnh hưởng đến trở về thành…”
Lời còn dứt, Cố Cẩn lên, duỗi tay trực tiếp kéo Tần Du lòng, ôm thật chặt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“…” Tim Tần Du đập như sấm.
“Không cần xin . Không cần lo lắng cho !” Cố Cẩn đem Tần Du xoa lồng n.g.ự.c , cúi , : “Tất cả đều là cam tâm tình nguyện!”
“…” Đầu Tần Du như pháo hoa nổ tung.
Cô nhất định là Cố Cẩn ôm chặt quá, cho nên đầu óc chút thông, thể suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-218-tuong-tuong-em-la-long-anh-vui.html.]
Nếu cảm thấy, lời của Cố Cẩn, thật là trêu …
“Cố Cẩn! Anh là đ.á.n.h đến váng đầu…” Tần Du cố gắng tỉnh táo , Cố Cẩn dạo , thật sự chút thích hợp, so với bộ dạng lạnh nhạt đời , khác quá nhiều.
Trước đây những lời khó hiểu, chắc là đầu óc úng nước. Lần , chẳng lẽ là nhốt, đ.á.n.h đầu?
“Không . Sau lưng !” Tay Tần Du chạm lưng Cố Cẩn, cô liền cảm thấy cực kỳ bình thường.
Trên lưng Cố Cẩn, các loại lằn, gồ ghề, dường như đường cong…
Bị Tần Du sờ ấn như , đau ngứa, Cố Cẩn chút chịu nổi, nới lỏng vòng tay ôm Tần Du, : “Ui da, bà nương, đau!”
Tần Du mày nhíu chặt, để ý đến lời Cố Cẩn, đẩy , xoay lưng, vén áo lên.
“Phi lễ!” Cố Cẩn nhanh chóng kéo áo xuống, cho Tần Du xem.
Tần Du mày nhíu càng chặt, dùng sức đ.á.n.h một cái tay Cố Cẩn, nữa vén áo Cố Cẩn lên.
Sau lưng Cố Cẩn, chi chít đều là vết thương, dài , ngắn , chỗ mưng mủ, chỗ kết vảy, còn chỗ sưng… Những chỗ lở loét, phiếm hồng tơ máu.
Tần Du kinh ngạc, mắt hạnh nháy mắt ngập sương mù…
“Anh đánh? Anh đánh, vì với em một tiếng? Bọn họ dùng cái gì đ.á.n.h ? Sau lưng, còn n.g.ự.c thì ?” Tần Du kêu, nước mắt liền rơi xuống.
Cố Cẩn bất cần: “Bộ dạng vợ nhỏ, đàn ông nào mà chút sẹo? Chút chuyện nhỏ , tính là gì?”
Đầu Tần Du ong ong, màng Cố Cẩn đồng ý , x.é to.ạc vạt áo của Cố Cẩn…
Ngực Cố Cẩn cũng khá hơn lưng, đều là vết thương do gậy gộc để , cũng thê t.h.ả.m nỡ .
“Bọn họ rốt cuộc đối xử với thế nào? Anh ?” Tần Du ánh mắt trừng trừng n.g.ự.c Cố Cẩn, tim như d.a.o cắt: “Cố Cẩn, xin , em thật sự cho rằng, cũng giống em…”
Cô đưa lên trấn, mỗi ngày đều là ép cung, tra hỏi!
Người hỏi cô hết tốp đến tốp khác, cô c.h.ế.t thừa nhận, những ép cung đó cuối cùng cũng cách, liền nhốt cô một căn phòng tối đen, ăn cơm lạnh canh nguội.
Cô cho rằng, Cố Cẩn cũng giống cô.
Chỉ là nhốt , đồ ăn ngon.
Cô quên mất, Cố Cẩn hạ thủ tàn nhẫn với Sườn núi Lôi.
Sườn núi Lôi ở những bộ phận đó, nhiều quen, bọn họ thể bỏ qua cho Cố Cẩn?
Cố Cẩn nhốt , ngày lành mà sống?
Khó trách Cố Cẩn, luôn thích mặc áo sơ mi trắng xắn tay, hôm nay đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám.
“Được , đừng . Đàn ông .” Cố Cẩn với Tần Du.
Anh càng vẻ , Tần Du lòng càng khó chịu: “Mấy ngày nay sống như thế nào?”
“Em liền cho em.” Duỗi tay xoa nước mắt má Tần Du, nâng mặt cô lên, đặc biệt nghiêm túc : “Có chút đau, nhưng mỗi nghĩ đến em, liền cảm thấy em , đó trong lòng liền vui, trong lòng mà vui, liền cảm thấy đau nữa.”
Tần Du sụt sịt mũi, nín mà : “Cố Cẩn, là an ủi khác nhất thiên hạ!”
“…” Cố Cẩn mệt mỏi, lão t.ử tâm tư an ủi em.
Lão t.ử đây là lời thật lòng!
“Cố Cẩn, tin em! Bọn họ đối xử với như thế nào, em sẽ cho bọn họ đau đớn c.h.ế.t như !” Tần Du lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy vẻ lạnh lùng và hận ý.
Cô vốn tưởng rằng , cứ tiếp tục việc của , thêm chút phòng , thêm chút cảnh giác.
bây giờ cô phát hiện, cô tuyệt đối chỉ thế.
Cô những kẻ hại họ, trả gấp mười, gấp trăm!