Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 222: Sợ người ta nhìn chị dâu
Cập nhật lúc: 2025-11-19 07:27:37
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Vệ Dân hồn, đáp: “Lần chúng san bằng ổ của , giờ đang đặt chân ở chợ đen của trấn bên cạnh. Cố ca, chúng ... bưng luôn điểm dừng chân mới của ? Còn nữa, vịt ướp tương của chúng , tiếp ạ?”
“Để bàn . Lương Quân sắp cất nóc . Cậu qua giúp một tay .” Cố Cẩn đến bên chiếc xe đạp của , bóp mạnh cái chuông xe.
Tần Du đang giúp Quách Quế Trân giặt quần áo thấy tiếng chuông xe, lập tức chạy tới.
“Mình về ạ?” Tần Du hỏi.
Cố Cẩn cúi mắt . Người phụ nữ nhỏ bé mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần ống rộng màu đen quá gối, áo đóng thùng gọn gàng, càng nổi bật vòng eo thon thả, dáng lả lướt. Vì nãy giờ việc nên mặt cô ửng hồng, tựa như một đóa hoa kiều diễm, khiến mãi chán.
Bất tri bất giác, cũng nhận , phụ nữ nhỏ bé mà trở nên xinh đến thế.
Cố Cẩn đột nhiên cảm thấy một cơn khủng hoảng ập tới.
“Về thôi. Phải về gọi vịt về chuồng .” Cố Cẩn trả lời, vươn tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc rơi bên má Tần Du tai: “Sau chú ý hình tượng một chút, đừng hấp tấp lôi thôi, để chê .”
“…” Tần Du kinh ngạc Cố Cẩn.
Anh đang gì ?
Anh đang ở mặt ngoài... vuốt tóc cho cô!
“Cố ca, chị dâu chê ? Chị dâu xinh thế , em sợ là sợ chị dâu nhiều quá, trong lòng thấy thiệt thòi thì .” Lương Quân đang ở nóc nhà, lợp ngói vọng xuống.
Cố Cẩn phóng một ánh mắt lạnh như d.a.o về phía : “Cậu , ai bảo câm .”
Lương Quân lập tức im bặt.
Lý Vệ Dân mím môi nhạt, với Cố Cẩn: “Cố ca, việc gì cần, cứ gọi bọn em.”
“Ừ.” Cố Cẩn gật đầu, vẻ mặt chút gợn sóng, bảo Tần Du: “Lên xe.”
…
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ánh nắng chiều tựa như một dải lụa xinh vắt ngang bầu trời, nhuộm hồng núi non, nhuộm hồng những tán lá cây xanh rờn của mùa hạ, và cũng nhuộm đỏ cả đàn vịt đang đường gọi về nhà.
Tần Du và Cố Cẩn vẫn như , mỗi ở một đầu sườn núi.
Đàn vịt kinh nghiệm từ hôm qua, Tần Tiểu Giang bên căn bản tốn chút sức lực nào, vịt bắt đầu về hồ nước.
“Một con, hai con, ba con… 389, 390… 400 con, 401 con… 439… 440 con…” Không cần tự lùa vịt, Tần Tiểu Giang chỉ đơn giản là con đường mòn giữa núi, đếm vịt, cho đến khi con vịt cuối cùng hồ nước.
“Chị Tần Du, về 440 con !” Tần Tiểu Giang mắt mở to, kinh ngạc với Tần Du.
Hôm qua mới về hơn 300 con, hôm nay về nhiều như !
“Em chắc là em đếm nhầm chứ?” Tần Du hỏi: “Thế em chị , 89 là bao nhiêu?”
“Sau 89 là 90, 91, 92! Chị còn tưởng em là đứa con nít gì hết chắc?” Tần Tiểu Giang cau mày, kháng nghị với vẻ tức giận.
Tần Du gật đầu: “Xem là đếm thật ! Giỏi, giỏi!”
Vượt qua cái ngưỡng đếm , chuyện đó đều khó nữa.
Tần Tiểu Giang thực thông minh, nếu bồi dưỡng đàng hoàng, chắc chắn sẽ giỏi giang hơn đời .
“Chị ơi, chị với rể (tỷ phu) cách thật! Cứ thế mà tìm vịt mất, lợi hại quá!” Tần Tiểu Giang đàn vịt về chuồng, ánh mắt tràn ngập sùng bái Tần Du và Cố Cẩn.
Cố Cẩn đang vắt chéo chân sách trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-222-so-nguoi-ta-nhin-chi-dau.html.]
Tần Du xoa đầu Tần Tiểu Giang, : “Tần Tiểu Giang, em nhớ kỹ một điều, bất cứ chuyện gì cũng dùng đúng phương pháp. Rảnh rỗi thì thêm sách với rể em , rể em sách cũng lợi hại lắm.”
“Vâng.” Tần Tiểu Giang ngây ngô gật đầu. “ mà, lúc nãy em thấy nhiều con vịt đ.á.n.h dấu lắm, lông lưng cắt thì cũng là lông cánh cắt.”
Tần Du gật đầu, điểm cô cũng phát hiện .
Vịt thấy tiếng sáo là theo về, thể một con nhầm đàn thật, nhưng nhiều khả năng là, đám vịt vốn dĩ là của công xã, cố ý dấu để đ.á.n.h lận con đen.
“Vậy em giúp chị tìm riêng mấy con vịt đ.á.n.h dấu đó .”
“Vâng ạ.” Tần Tiểu Giang bây giờ thích giúp Tần Du việc.
“Đây ! Đều ở đây cả!” Bên , Tần Du và Tần Tiểu Giang còn lựa xong mấy con vịt đ.á.n.h dấu, bên ngoài sân ồn ào hẳn lên.
“Tần Du, vịt nhà mới dấu, cắt lông cánh. Giờ thấy . Có là đang ở nhà cô ?”
“Nhà cũng mất, cắt lông ở chân vịt.”
Rất nhiều đang ngoài cửa nhà Tần Du.
Trong đó cả thím Xuân.
Thím Xuân thấy con trai út của lảng vảng ở chỗ Tần Du, tức sôi cả máu: “Mày là cái đồ ăn cây táo rào cây sung! Về ngay! Vịt nhà mất thì thấy mày tìm. Suốt ngày cho khác chăn vịt!”
Tần Tiểu Giang sợ thím Xuân. Tần Du gật đầu với bé: “Tiểu Giang, em qua chỗ em .”
Tần Tiểu Giang cau mày, đến bên cạnh thím Xuân. Thím Xuân một tay kéo giật bé , véo mạnh cánh tay một cái, mắng: “Có thấy vịt nhà ?”
“…” Cái véo đó, Tần Du mà cũng thấy đau giùm.
Tần Tiểu Giang còn nhỏ như , thím Xuân điên ?
Ra tay độc ác (hạ t.ử thủ) với một đứa trẻ nhỏ như .
Tần Tiểu Giang vốn là đứa trẻ quá ngoan ngoãn. Cậu bé qua chỗ , tưởng sẽ bớt giận, ai ngờ véo cho một cái rõ đau. Cậu cúi đầu cánh tay , bầm tím, đau quá.
“Mẹ! Con vịt đó là bắt từ công xã về mà. Mẹ dấu thì nó cũng của nhà !” Tần Tiểu Giang mặt đầm đìa nước mắt, gào lên.
Thím Xuân ngay lập tức cảm thấy mặt tát cho mấy cái bỏng rát. Bị chính con trai vạch trần như , mặt thím bỗng chốc đen sì .
“Thằng nhãi ranh , mày xem tao trị mày thế nào! Xem tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày !” Thấy Tần Tiểu Giang bỏ chạy, thím Xuân liền đuổi theo.
Những đến đòi vịt đều là do thím Xuân xúi giục.
Ai ngờ, họ còn kịp mở miệng đòi vịt thì thím Xuân chạy mất.
Mấy còn ngoài sân nhà Tần Du, tiến thoái lưỡng nan.
“Ở đây đúng là một con vịt đ.á.n.h dấu, nhưng con nghĩ phần nhiều là do đ.á.n.h dấu nhầm.” Tần Du mặt mấy phụ nữ, khách khí : “Đàn vịt con nuôi, thực của con, mà là của công xã. Con chịu trách nhiệm nuôi vịt cho công xã, trách nhiệm và nghĩa vụ nuôi chúng nó cho . Nếu thiếu, hoặc c.h.ế.t, con cũng ăn thế nào với bà con. Các chị, các bác, các thím, ạ?”
Mọi .
Lời của Tần Du ý gì, thật bọn họ đều hiểu.
Đã vịt của thì đừng nhận bừa.
Đám vịt bọn họ bắt về, nuôi cũng mấy ngày , cho ăn nào là hạt kê, cơm thừa, cám, là lương thực cả.
Vất vả nuôi mấy ngày, vịt béo mỡ màng lên, giờ thành công dã tràng…
Nghĩ đến đây, trong lòng ai nấy đều cam tâm.