Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 223: Phải làm người đàn ông của em
Cập nhật lúc: 2025-11-19 09:40:18
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tần Du, cô thế nghĩa là chúng đều trộm vịt của công xã ?”
“Chúng là loại đó ? Bao nhiêu năm nay, thím đây là thế nào, lẽ nào cô rõ?”
“Cô nuôi vịt, thể để mất vịt! Giờ mất vịt, cô định đổ vạ cho chúng ? Cô chiếm hết vịt của riêng chứ gì!”
“Cô bây giờ tìm đàn ông . Đàn ông của cô đ.á.n.h , xử lý khác. Cô bây giờ oai phong , nên cũng bắt nạt đám dân đen chúng , ?”
“ đây vất vả lắm mới nuôi hai con vịt! Một con vịt mất năm hào, bữa nào cũng ăn hạt kê với cơm thừa. Nuôi vịt để đến mùa gặt còn ăn. Cô ngang ngược vô lý như , sống nổi nữa!”
“Vịt về. cũng về. Cô lo ăn lo ở cho !”
Tần Du mới rõ ý của , bên mấy phụ nữ xong liền phịch xuống đất, kể lể, ăn vạ lăn lộn.
“…” Tần Du thái độ ngang ngược vô lý của họ cho ngớ cả .
Sao cô thành giữ vịt của họ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sao cô thành mượn oai Cố Cẩn dọa ?
Sao cô thành ngang ngược vô lý?
Lại còn bắt cô bao ăn bao ở!
“Mấy thím đất như là ý gì? Con gì, các thím thấy ?” Không thể lý một chút ?
“Cô ý gì? Ý tứ trong lời của cô, chẳng là , vịt về đều là của công xã! Là do đây chúng trộm vịt của công xã .”
Người cầm đầu bệt xuống đất ăn vạ là một phụ nữ quan hệ khá với thím Xuân, Lữ đại nương.
Lữ đại nương , giỏi nhất là trò quấy nhiễu.
Trước đây thím Xuân gây sự với nhà cô, bà cũng ít giở trò lưng.
“Có trộm , trong lòng các thím tự rõ nhất. Tại vịt nhà khác theo về, mà vịt của các thím theo về? Vịt của huấn luyện, chỉ cần thấy tiếng sáo là sẽ tự động về chuồng! Cứ ầm lên cho đến khi mất hết mặt mũi mới chịu ?” Tần Du thẳng chút khách khí.
A, tưởng cô vẫn là quả hồng mềm dễ bắt nạt như , chỉ cần lóc một chút, ầm lên một chút, dọa nạt một chút là cô sẽ lùi bước ?
“Mọi xem ! Mọi cùng xem ! Tìm một thằng đàn ông thành phố về. Nói chuyện tự tin hẳn lên! Nói chuyện với trưởng bối mà cũng nể mặt như đấy!”
“Thím bớt !” Tần Du sắc lẹm bà : “Già mà đắn thì đáng gọi là trưởng bối! Mấy con vịt đ.á.n.h dấu, bắt riêng . Thím còn thèm , lăn lóc om sòm. Thím chột thì là gì?”
“Bà nội với mày hiền lành như , mà bao giờ thấy mày ngang ngược thế ! Mày bức c.h.ế.t ? Mày bức c.h.ế.t chúng tao, tao... tao thắt cổ ngay bây giờ, tao đ.â.m đầu cây cho mày xem!” Lữ đại nương Tần Du, một đứa hậu bối, cho mất hết mặt mũi, bèn quyết ăn vạ tới cùng.
“ đấy! Tần Du, gì từ từ . Cô cứ hùng hổ như . Chúng còn dám chuyện với cô nữa ?” Có hùa theo Lữ đại nương.
Không sợ đàn bà đanh đá chọc trời khuấy nước, chỉ sợ đàn bà đanh đá hùa với .
“…” Tần Du thấy nghẹn lời.
“Bịch!” Một cuộn dây thừng đột nhiên ném ngoài sân. Cố Cẩn từ trong nhà , vẻ mặt mất kiên nhẫn, con ngươi lạnh băng, đám phụ nữ đang bệt đất, cất giọng trầm thấp: “Thắt cổ, ? Dây thừng đây. Đến chuồng heo, Lão Vương sẽ chỉ đường cho các vị.”
“…” Lữ đại nương mới còn đang lăn lộn ăn vạ cực kỳ “nhiệt tình”, thấy cuộn dây thừng thì trợn tròn cả mắt.
“Ở chuồng heo cây to, Lão Vương cũng ở đó, đ.â.m một là thành công ngay.” Cố Cẩn mặt biểu cảm, nhưng giọng lạnh như băng.
Mọi ai dám thở mạnh.
Bọn họ thắt cổ, đ.â.m đầu cây cũng chỉ là miệng thôi.
Ai dè Cố Cẩn lấy dây thừng thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-223-phai-lam-nguoi-dan-ong-cua-em.html.]
“Nếu thấy thắt cổ, đ.â.m cây ở chuồng heo đủ đô, thì cây trong sân nhà đây cũng . Thắt cổ c.h.ế.t , sẽ tìm bao tải bố (vải bố) mang các vị xuống.” Cố Cẩn nhẹ như mây bay gió thoảng.
Giọng điệu bình thản như thể đang : Ai khát thì uống chén nước.
Nói xong, còn xoa xoa tay, dáng vẻ như thể thật sự dùng bao tải bố để khiêng xác bọn họ về.
“…” Đám phụ nữ run như cầy sấy.
Nếu là đàn ông khác trong công xã những lời , bọn họ nhất định sẽ quậy cho nhà gà ch.ó yên, c.h.ế.t cũng bám lấy.
ai khác, mà là Cố Cẩn.
Là Cố Cẩn phế cả tay chân, hủy cả dung mạo của tên Lôi ‘Sườn Núi’ hung thần ác sát . Lúc Cố Cẩn tay, thật sự tàn nhẫn đến mức mắt cũng chớp lấy một cái.
Thậm chí ai thấy rõ tay thế nào.
Lôi ‘Sườn Núi’ là lãnh đạo cỡ bự như mà còn xử lý thê t.h.ả.m đến thế...
Càng đáng sợ hơn là, Cố Cẩn nhốt mấy ngày liền mà ngoài hề hấn gì. Không ai bối cảnh của là gì.
Lôi ‘Sườn Núi’ mà còn sợ, đ.á.n.h cho tàn phế mà vẫn thể rút lui. Nếu bọn họ c.h.ế.t, thì ảnh hưởng gì đến chứ?
Không hề.
Anh sẽ sợ ?
Anh là thành phố, ở đây ít lâu cũng .
Sẽ nhớ, sẽ sợ hãi, sẽ áy náy.
Cho nên bọn họ, vì hai ba con vịt, mà mất cả mạng nhỏ, đáng ?
Ở nhà còn chồng, con trai, cháu nội…
Vì chọc giận Cố Cẩn, cái kẻ liều mạng , tính thế nào cũng thấy đáng.
“Hay là dây thừng ít quá?” Cố Cẩn ánh mắt trĩu nặng, hỏi thêm một câu.
“Không, , … Vịt , về hỏi xem, nhỡ là đứa nhỏ nhà nó nhầm. Trẻ con còn nhỏ, vịt khó tránh khỏi nhầm lẫn. Thật chúng cũng chỉ là hỏi một chút thôi. Tần Du , vịt của cô đấy, cô cứ xem , nếu thì bảo , thì chỗ khác tìm…” Có méo xệch, trông còn khó coi hơn cả , với Tần Du.
Một chuồn, những khác cũng vội tìm cớ cớ nọ để .
Lữ đại nương trơ mắt đồng bọn của lủi mất dạng, “Trời ơi ơi!” Bà lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, la lên một tiếng: “Quỷ! Chỗ thật sự quỷ! Á! về nhà!”
Chưa đầy một lát, trong ngoài sân yên tĩnh.
Tần Du đành bất đắc dĩ : “Con ! Luôn tâm lý may mắn! Hà tất thế?”
Cố Cẩn lạnh lùng một câu: “Chính là thiếu đòn!”
“Vừa hung dữ thật. Dọa chạy hết .” Tần Du ngước mắt Cố Cẩn. Cố Cẩn chuyện, cứ nhẹ nhàng bâng quơ như , mà dọa cho đám khó chơi chuyên gây rối chạy mất dép.
Có thể thấy, cái uy lực trấn áp khác đúng là bẩm sinh mà .
“Em đang oán trách đấy ?” Cố Cẩn nhíu mày hỏi .
“Em đang cảm ơn !” Tần Du mím môi : “Có Cố Cẩn ở, đúng là thể an trạch, trấn tà, trừ yêu ma! Anh ở chỗ của em, đúng là em lời to .”
“Coi là bùa hộ mệnh của em ! Em nghĩ thật. Lão t.ử đây thèm bùa hộ mệnh!” Lão t.ử đàn ông của em.