Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 237: Ôm một chút

Cập nhật lúc: 2025-11-19 11:38:25
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Triệu Triều Hà, cô hươu vượn!” Tần Du lạnh giọng phản bác.

 

Trại lợn là trại lợn của công xã, thím Xuân và thím Lữ tuy la lối lóc, nhưng đến mức hại thịt lợn.

 

Còn những khác, cô cũng đắc tội với ai.

 

Người duy nhất thể kể đến là Lôi sườn núi Cố Cẩn đ.á.n.h , Lôi sườn núi giờ vẫn còn giường, bọn họ nếu thật sự tay, chắc chắn sẽ dùng mưu kế, chứ dại dột mà nhắm mấy con lợn.

 

Tần Du đến bên máng lợn, trong máng một ít cám lợn nấu chín, và một ít cỏ xanh nấu.

 

Cô ngửi ngửi thức ăn còn sót trong máng, mùi hôi thối rữa.

 

Đưa tay sờ đám cỏ xanh, chạm , Tần Du liền cảm thấy mềm nhũn, một thứ gì đó gần như thối rữa.

 

Cầm lên xem, mặt Tần Du lập tức biến sắc, ngập tràn phẫn nộ, “Chuột c.h.ế.t!”

 

“Chuột c.h.ế.t kẹt trong cỏ xanh! Các cho lợn ăn chuột c.h.ế.t!”

 

Kỹ thuật viên thấy Tần Du phát hiện, lập tức qua, nhanh, họ liền tìm thấy ít xác chuột đang thối rữa.

 

Vô cùng ghê tởm, buồn nôn.

 

Sắc mặt Triệu Triều Hà bỗng chốc đổi.

 

Mạc Thúy Liên kinh ngạc thôi.

 

Mã Vang cau mày.

 

Tần Du tức giận thể kiềm chế, trực tiếp ném con chuột c.h.ế.t về phía ba Triệu Triều Hà, “Lão nương đây vất vả đỡ đẻ cho lợn, vất vả nuôi lợn, các giày vò chúng như . Chỗ bẩn thỉu các ăn ?”

 

Xác chuột thối rữa mang theo độc tố, lợn ăn , chắc chắn sẽ trúng độc.

 

Mã Vang, Triệu Triều Hà, Mạc Thúy Liên còn kịp tránh, thứ bẩn thỉu đó văng lên và mặt họ.

 

Chỉ một chút thôi, cũng đủ khiến rùng .

 

Triệu Triều Hà hét lên một tiếng, vứt thứ bẩn thỉu xuống, xông tới định véo Tần Du, thì đột nhiên một bàn tay to kéo , đó cả ném sang một bên.

 

Cố Cẩn bên cạnh Tần Du, sắc mặt trầm lạnh Triệu Triều Hà.

 

Tần Du ngờ Cố Cẩn lên nhanh như , trong lòng đầy uất ức , , “Lợn c.h.ế.t thật .”

 

“Em về , những con còn sẽ .” Cố Cẩn một tay ôm cô lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô, chỉ thể an ủi cô như .

 

Cô gái vì đàn lợn , thật sự lụng vất vả kể ngày đêm.

 

Mỗi ngày quét dọn vệ sinh, định kỳ tiêu độc.

 

Mỗi ngày trời còn sáng, ngoài cắt cỏ lợn, bất kể mưa to gió lớn, bao giờ dừng .

 

Cứ đến giờ, liền lên núi cho lợn ăn, buổi tối nếu yên tâm, cũng sẽ thắp đèn dầu lên.

 

nuôi vịt, kiếm tiền, mỗi ngày đều bận rộn ngừng.

 

bao giờ để đàn lợn thiếu một bữa cám, nào cũng cho chúng ăn no nê.

 

Cô đối xử với mấy con lợn con như bảo bối, trong lòng yêu thích, chăm sóc vô cùng nghiêm túc.

 

Đàn lợn cô bảo bọc cẩn thận như , cứ thế mà c.h.ế.t, cảm xúc của cô bất thường, thể hiểu, cũng đau lòng.

 

“Tần Du, cô c.h.ế.t thì tự c.h.ế.t ! Ném chúng gì? Làm chúng ở đây chuột c.h.ế.t? Hơn nữa, chẳng mới c.h.ế.t hai con lợn thôi !”

 

Triệu Triều Hà dám mắng Cố Cẩn, chỉ thể mắng Tần Du.

 

Rồi lập tức đầu mách tội với Vu Đại Khang, “Thư ký Vu, ông xem loại phẩm hạnh gì . Quá ác độc.”

 

Lời của Triệu Triều Hà sắc mặt Vu Đại Khang vô cùng khó coi, ông nghiêm giọng , “Chẳng mới c.h.ế.t hai con lợn thôi ? Đồng chí Triệu thanh niên trí thức, cô nhẹ nhàng quá nhỉ. Cô đền ?”

 

Đó là lợn đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-237-om-mot-chut.html.]

 

Đây đều là thịt ăn Tết của xã viên cuối năm, là thu nhập của công xã.

 

Ông càng cái lúc sắp điều lên thị trấn, Tần Chấn Bân thì quản , ông quản lý mấy ngày, xảy đủ thứ chuyện phiền phức.

 

“Nói, thế ? Trong cám lợn chuột c.h.ế.t. Các cô cắt cỏ lợn, sạch sẽ ? Có rửa sạch sẽ ?” Vu Đại Khang lạnh giọng hỏi.

 

“Rửa… Rửa sạch sẽ ạ!” Mạc Thúy Liên run rẩy trả lời, đó cô sợ hãi liếc Triệu Triều Hà.

 

Cỏ lợn cô cắt, từng ngọn đều do chính tay cô cắt, lúc rửa, cũng rửa sạch sẽ.

 

Mã Vang cắt cỏ chút qua loa, lúc rửa cũng qua loa, nhưng ít nhất là cũng rửa từng nắm nhỏ, nếu chuột ở giữa, chắc chắn thể phát hiện .

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Chỉ Triệu Triều Hà.

 

Triệu Triều Hà sắp xếp nuôi lợn, trong lòng đặc biệt khó chịu, cứ luôn miệng mắng chửi.

 

Sáng sớm cũng cắt cỏ lợn, lúc cô và Mã Vang cắt, Triệu Triều Hà một bên chơi cỏ đuôi chó.

 

Đến lúc gần , Triệu Triều Hà thấy bên bờ ruộng một đống cỏ, lập tức vui vẻ, còn ông trời cũng nổi sự sắp xếp ch.ó má của Vu Đại Khang, trực tiếp cho cô một đống cỏ lợn cắt sẵn.

 

ôm đống cỏ đó, trực tiếp ném trong rổ.

 

Lúc rửa, cô nhúng cả cái rổ xuống, nhấc lên, căn bản thèm rửa kỹ.

 

Sau đó, cô giao hết việc băm cỏ lợn cho Mã Vang.

 

Mã Vang thì tính tình thô kệch, băm một trận loạn xạ, một phần ném nồi nấu, một phần coi như rau xanh ném máng lợn.

 

Bây giờ xem , con chuột c.h.ế.t , chắc chắn là ở trong đống cỏ mà Triệu Triều Hà nhặt .

 

“Rửa sạch sẽ mà xảy tình huống ?” Vu Đại Khang cao giọng chất vấn.

 

Mã Vang liếc Triệu Triều Hà, Triệu Triều Hà chột .

 

Mạc Thúy Liên cũng qua, Triệu Triều Hà khi Mạc Thúy Liên kịp mở miệng, chỉ , “Mạc Thúy Liên, là cô! Sáng sớm lúc cắt cỏ lợn, cô tiện tay nhặt một đống cỏ mặt đất! Con chuột c.h.ế.t đó chắc chắn là ở trong đống cỏ !”

 

Mạc Thúy Liên thể tin nổi Triệu Triều Hà, cô thật dứt khoát, đổi trắng đen!

 

“Không !”

 

“Còn ! Làm sai thì dũng cảm gánh vác trách nhiệm! Mặc dù, cô sai , nhưng vẫn sẽ coi cô là bạn !” Triệu Triều Hà ngắt lời Mạc Thúy Liên, đó hung tợn trừng mắt một cái.

 

Mạc Thúy Liên hiểu sự cảnh cáo trong mắt cô , một câu cũng nên lời.

 

“Mã Vang, ? Anh ấn tượng gì ?” Triệu Triều Hà hỏi Mã Vang, tìm kiếm sự ủng hộ của đồng minh.

 

Mã Vang chỉ hừ lạnh một tiếng, gì.

 

Mạc Thúy Liên lập tức hiểu , chuyện , cô gánh cũng gánh.

 

Vu Đại Khang đến chỗ Mạc Thúy Liên, hỏi, “Đồng chí Mạc thanh niên trí thức, ?”

 

Mạc Thúy Liên cúi đầu rũ mi, nước mắt tuôn rơi.

 

Bộ dạng của cô rơi mắt Vu Đại Khang, chính là ngầm thừa nhận.

 

“Đồng chí Mạc thanh niên trí thức, cô đúng . Lợn của công xã là của thể công xã, lời giải thích với tất cả xã viên. Ba các cô nuôi lợn một ngày, c.h.ế.t hai con. Người Tần Du một nuôi lợn, nuôi vịt, đều chăm lợn và vịt . Tại ? Cô ba đầu sáu tay ? Chỉ là cô việc tâm hơn cô thôi.”

 

“Đồng chí Mã thanh niên trí thức, đồng chí Triệu thanh niên trí thức, cũng . Nếu ba cùng việc , thì đồng tâm hiệp lực, cùng giám sát.”

 

“Ba các cô thật là. Đồng chí Mạc thanh niên trí thức, cô chắc chắn sẽ ghi nặng, xử phạt. Đồng chí Mã thanh niên trí thức, đồng chí Triệu thanh niên trí thức, hai cô cũng chịu sự phê bình của công xã.”

 

Vu Đại Khang dùng lời lẽ nghiêm khắc xong, liền hỏi kỹ thuật viên, “Xin hỏi, những con lợn còn , còn thể sống ?”

 

Kỹ thuật viên nhíu mày, , “Cái xem tình hình, nhưng chúng cũng ăn thứ bẩn . sẽ cho chúng uống t.h.u.ố.c giải độc. Hi vọng là tác dụng.”

 

“Haizz, thật cảm ơn đồng chí.”

 

 

Loading...