Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 258: Hai khát vọng lớn của đời người
Cập nhật lúc: 2025-11-20 00:26:57
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cố Cẩn, em thấy chị Quế Trân ăn, nên ăn cùng chị thôi. Bà nội đưa nho cho em, em ăn thì bà sẽ vui. Thực , em thích ăn.” Tần Du thấy lòng chua xót.
Anh càng nhiều, cô càng cảm thấy khó chịu.
“Ồ?” Cố Cẩn bất ngờ.
“ .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Thế cũng . Không ăn nho, thì lấy bóng mát cũng .” Cố Cẩn định từ bỏ.
“…” Tần Du cũng nơi quá nhiều hình bóng của Cố Cẩn, cô : “Trong sân nhiều cây cối, dễ muỗi. Dưới giàn nho, muỗi sẽ càng nhiều.”
“Nhà khác thì sợ muỗi. Nhà sợ, em gói t.h.u.ố.c đuổi muỗi mà.” Cố Cẩn trả lời, vỗ vỗ tay : “Sau khi dựng xong giàn nho, sẽ sang trấn bên cạnh chọn giống về. Giống nho trắng chín sớm tháng Năm, giống nho chín đúng vụ tháng Sáu, tháng Bảy, còn giống nho chín muộn tháng Tám, mỗi loại trồng một gốc. Như , cả mùa hè đều nho ăn!”
Tần Du lẳng lặng đó, một kế hoạch mới , chỉ là… những thứ càng , càng dễ vỡ tan.
“Tùy .”
“…” Cố Cẩn.
Người phụ nữ , mới ở chỗ bà nội còn hứng khởi như , về đến đây, liền như cà tím gặp sương.
là phụ nữ, quả nhiên đổi.
Cố Cẩn là , ngày hôm xong việc, liền lập tức về sân.
“Lại đây, đưa hộ thanh gỗ.” Cố Cẩn mồ hôi đầm đìa, đầu với Tần Du.
Tần Du yên nhúc nhích.
“Thôi để ! Em là con gái. Việc nặng thế , để !” Cố Cẩn dậy, tự vác thanh gỗ qua.
Tần Du chỉ bận rộn.
Cố Cẩn mất một buổi sáng thêm nửa buổi chiều, cuối cùng cũng dựng xong giàn nho.
Làm xong, Cố Cẩn mệt đến mức bệt xuống đất.
“Xem , tệ chứ.” Cố Cẩn đầu Tần Du đang lưng, khóe miệng nhếch lên với cô.
Dưới ánh mặt trời, mồ hôi của Cố Cẩn trong suốt, vắt chiếc khăn trắng cổ, mồ hôi chảy , quen tay dùng khăn lau .
Tần Du thấy buồn , Cố Cẩn như thế , trừ khuôn mặt trai chỗ nào để chê , thì thật sự chẳng khác gì mấy đàn ông lực điền khác trong công xã của họ.
“Cố Cẩn, nếu bắt ở đây cả đời, bằng lòng ?” Tần Du khẽ hỏi.
“Em nghĩ ?”
“Em nghĩ là . Anh là cam chịu sống bình thường cả đời.” Tần Du đáp.
“Sao em nghĩ ? Anh nhiều khát vọng lắm ?” Cố Cẩn nhíu mày.
“Chẳng lẽ ?” Tần Du hỏi vặn .
“Nói khát vọng, chắc chắn là dối.”
“Đấy. Em sai .”
“Đời của chắc sẽ hai khát vọng lớn, em ?” Cố Cẩn hỏi.
“Chắc em .”
“Hửm?”
“Sự nghiệp thành công. Gia đình mỹ mãn.” Tần Du trả lời.
Thành tích xuất sắc nhất, trường học nhất, sự nghiệp thành công nhất. Vợ con ngoan, nếp tẻ.
“!” Cố Cẩn trực tiếp phủ định.
“?”
“Khát vọng thứ nhất, là theo đuổi em. Vợ mục tiêu lý tưởng thi đại học, thì cũng nhất định thi đại học; còn khát vọng thứ hai, là ôm em.” Cố Cẩn trả lời nghiêm túc.
“Anh cứ lung tung!”
“Tần Du, em luôn cho rằng em hiểu . thực em chẳng hiểu gì về cả! Nếu hiểu, tại thử tìm hiểu một chút?” Cố Cẩn cảm thấy kiên nhẫn của sắp cạn sạch, nghiến răng, trầm giọng hỏi.
Tần Du quát cho sững sờ, nước mắt lưng tròng.
Cô hiểu? Chính cô là hiểu rõ tất cả chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-258-hai-khat-vong-lon-cua-doi-nguoi.html.]
Nho trồng , lá nho xanh, nho chín, đến lúc đó ở đây, bảo cô tiếp tục sống?
Cô đè nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nhàn nhạt : “Nho, cần trồng , cứ để cái giàn !”
…
“Anh Cố, với chị dâu, cãi ?”
Lương Quân cùng Quách Quế Trân giao tương vịt muối cho Hứa Trụ xong, thấy Cố Cẩn và Tần Du, những hẹn sẽ giúp họ chọn đồ, khí vẻ đúng, liền kéo Cố Cẩn một bên.
Cố Cẩn nhíu mày: “Anh Cố của , chẳng lẽ suốt ngày chỉ đ.á.n.h lộn thôi ?”
“…” Lương Quân phủ nhận.
Anh Cố, cái thời còn ở kinh đô, đúng là suốt ngày đ.á.n.h lộn thật mà!
“Chị dâu tâm tư sâu kín lắm.” Cố Cẩn cúi đầu, thở dài một .
Người phụ nữ , trong lòng dựng lên một bức tường quá dày, mà hiện tại vẫn năng lực xuyên tường.
“…”
“Ý là… từ từ dỗ dành.” Cố Cẩn cảm khái , bảo thừa nhận mặt em là trị phụ nữ, đó là chuyện thể nào.
Lương Quân chợt vui vẻ: “Anh Cố, cũng ngày hôm nay.”
Nhớ khi , là con gái dỗ dành . Đời mà, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! là phong thủy luân chuyển.
“Lương Quân, vui lắm nhỉ.” Cố Cẩn lạnh lùng liếc một cái.
Lương Quân vội vàng che cái miệng đang toe toét đến tận mang tai của , : “Không , Cố, em thấy với chị dâu hai , thực tình thú. Quế Trân , cuộc sống đều như , đủ chua cay mặn ngọt, đủ hương vị.”
“Du Nha, xem giúp tớ một chút. Tớ mua mấy thứ .” Bên Quách Quế Trân thấy Tần Du tới, liền đưa mấy thứ nồi niêu xoong chảo, vải vóc chọn, cho Tần Du xem.
Lương Quân , sắp tới trong nhà nhiều việc, thời gian lên trấn sẽ ít . Nên dứt khoát mua đồ một cho xong.
Tương vịt muối là do Hứa Trụ thu mua bán, nên đồ đạc họ cần, cũng chuẩn mua hết ở đây. Có qua , buôn bán mới bền. Quan trọng nhất là, chỗ Hứa Trụ, cái gì cái đó. Chủng loại nhiều.
Tần Du cẩn thận xem qua một lượt những món đồ Quách Quế Trân chọn, đều là hàng thực dụng, chất lượng , gần như món nào mã. Nhìn là cô đang cố gắng tiết kiệm khi mua đồ.
“Ừm. Không tồi. Mấy thứ chất lượng đều .” Tần Du gật gật đầu.
“Vậy là .” Quách Quế Trân .
“Quế Trân, ít quá ? Chúng dọn nhà mới, sắp cưới, mà từng đồ, thấy đủ.” Lương Quân đống đồ nho nhỏ, cau mày, đầu Tần Du: “Quế Trân, tuy bây giờ chúng kẹt tiền, nhưng cũng thể qua loa quá. Chị dâu, chị xem giúp em nữa .”
“Lần em hỏi em, em , bây giờ ở công xã kết hôn, gia đình bình thường, thể sắm sửa đồ đạc, chăn màn và các vật dụng sinh hoạt là coi như điều kiện tồi . em hỏi thăm, thì thấy thành phố bây" giờ kết hôn, đều chuộng mua xe đạp, máy may, đồng hồ. Hôm qua em qua chỗ Trụ , ba thứ , chỗ đều .” Tần Du tuy nhiều với Cố Cẩn, nhưng lúc quân sư cho Lương Quân và Quách Quế Trân, thì tận tâm.
“Chúng xây nhà, đồ đạc mới , là, thể chắp vá dùng thì cứ chắp vá? Thực , em thấy mua chăn màn với vải vóc, là .” Quách Quế Trân đến xe đạp, máy may, đồng hồ, ba món đồ lớn , trong lòng liền rầu rĩ.
Họ xây nhà tốn ít tiền. Xe đạp chắc chắn đắt, máy may cũng rẻ. Đồng hồ thì càng đừng .
“Thế ? Có xe đạp, chúng cũng tiện. Không máy may, may vá quần áo? Hai cái thể thiếu.” Lương Quân nghĩ nghĩ .
“Xe đạp thể mua . Máy may cũng thể chờ cưới xong mua, may quần áo, em thể dùng kim chỉ . Hay là, mua cái đồng hồ , là đàn ông, đeo cho dáng. Không thể nào, em lấy chồng, mà tay một món đồ nào hồn.”
Quách Quế Trân và Lương Quân hai sang một bên nhỏ giọng thảo luận.
Hứa Trụ rót hai ly cho Tần Du và Cố Cẩn đặt lên bàn, Tần Du dứt khoát xuống, chậm rãi uống , chờ Lương Quân và Quách Quế Trân bàn bạc.
“Trong nhà mua gì ?” Cố Cẩn ngón tay thon dài, gõ gõ lên bàn, hỏi Tần Du.
Tần Du hồn, : “Trong nhà cái gì cũng . Lát nữa mua ít rau về là .”
“Đi xem cùng , mua thêm ít đồ về.”
“Anh xem là . Em ở đây chờ Lương Quân với chị Quế Trân.”
“Hai họ còn đang thảo luận, còn lâu mới xong, chắc chắn xác định ngay .”
“Không . Em một lát, em cảm thấy, cho dù chỉ xem hai họ bàn bạc như , cũng thú vị.”
Như cô, thì chẳng cơ hội . Lúc kết hôn, ngay cả cơ hội để bàn bạc cãi vã cũng .
“Xem khác cãi , gì thú vị?”
“Sao thú vị? Vì cuộc sống hơn mà nhường nhịn , thấu hiểu , ý nghĩa. Anh trải qua, hiểu .” Tần Du xong, tiếp tục chống cằm xem Lương Quân và Quách Quế Trân.
“Hai chúng ngày nào cũng cãi ? Còn xem khác cãi nữa?”
“…” Tần Du. Ha hả, cứ thế câu chuyện ngõ cụt thế cũng !