Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 272: Mạng của em thiếu anh! Tác giả: Sơn Hữu Mộc Hề
Cập nhật lúc: 2025-11-20 04:41:43
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao thế nhỉ? Chẳng chị Tần Du từ huyện về từ trưa ? Sao bây giờ vẫn thấy tới?”
Mặt trời dần ngả về tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả mặt đất.
Tại ngã rẽ công xã Linh Khê, Tần Tiểu Giang và Hắc Cẩu T.ử ngóng đường bao nhiêu bận, vẫn thấy về?
Không đúng chút nào, Cố Cẩn một chiếc xe đạp, Lương Quân một chiếc xe đạp, đèo chị Tần Du với đại đội trưởng thì thoải mái gì .
Anh Lương Quân trấn cũng lâu lắm , vẫn về?
“Hay là hôm nay về nữa?”
“Sao mà ? Bố huyện thành cách xa . Chắc là sắp về .”
“Chắc là sắp về , chúng đợi lâu thế cơ mà! Lát nữa trời tối là về thôi.” Những xếp hàng chờ đón Tần Du và Tần Chấn Bân bắt đầu mất kiên nhẫn.
“ đó. Trời tối thì còn chào đón cái gì nữa.” Có hùa theo.
Vu Đại Khang mặt mày xám xịt lượn một vòng ở đây, xám xịt về.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Chấn Bân và Tần Du giờ còn về, chắc là đang ăn tiệc lớn ở huyện, chừng còn lãnh đạo tiếp đón riêng?
Lãnh đạo mà tìm Tần Chấn Bân, là chuyện điều lên trấn ?
Vu Đại Khang càng nghĩ, lòng càng u ám.
“Ái chà, Vu thư ký, vợ đỡ hơn ?” Vu Đại Khang vài bước, giọng của Lữ đại nương vang lên mặt.
Vu Đại Khang hồn, giọng pha chút bực bội: “Đỡ nhiều .”
“Vu thư ký, đúng là đàn ông hiếm trong thôn. Đã ở nhà chăm vợ thì còn đây gì? Con Tần Du hổ , khen ngợi thế nào thì cũng vẫn là đồ hổ. Không chỉ nó, nó cũng chẳng hổ. Đại đội trưởng che chở nó như , chẳng là vì nó . cũng chẳng hiểu, bọn họ là ý gì, còn cùng đón.”
Lữ đại nương đúng mấy lời Vu Đại Khang , Vu Đại Khang xong, lòng thoải mái hơn ít.
“Chuyện của Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai, ai trong thôn mà chẳng ? Mọi thôi. Thế mà chuyện của , rõ ràng , vẫn cứ tạt nước bẩn . là thiên lý mà!” Lữ đại nương mắng.
Vu Đại Khang lập tức thấy sáng tỏ hẳn .
thật là thế!
Chuyện của và Hạ Thanh Liên, Úc Lệ Ba cũng xin , mà vẫn cứ lưng đàm tiếu.
Tần Chấn Bân và Thẩm Hồng Mai thì trong sạch chắc? Không trong sạch mà còn dám chỉ trích .
Lãnh đạo trấn cũng thế, tác phong của vấn đề! Thế Tần Chấn Bân cặp kè với góa phụ thì là vấn đề tác phong ?
“Công xã , chỉ mắt của Lữ đại nương là sáng như tuyết.”
“Vu thư ký, quá khen. Công xã việc gì cần giúp cứ , bọn họ là một giuộc, nhưng chúng thông đồng tác quái với họ.” Lữ đại nương nịnh nọt.
“Được.” Vu Đại Khang đáp, con ngươi càng híp , sâu thấy đáy.
……
“Về ! Về !” Lý Chấn Vũ hét to.
Tần Tiểu Giang lập tức phấn khích.
Chỉ thấy Lương Quân và Tần Chấn Bân mỗi dắt một chiếc xe đạp tới, kẹp ở giữa là Cố Cẩn đang cõng Tần Du.
“Nào, dàn nhạc , nổi lên!” Tần Tiểu Giang hô xong, liền sức gõ trống.
“Tùng cheng! Thùng thùng cheng! Tùng tùng tùng tùng cheng!”
“Tùng cheng! Thùng thùng cheng! Tùng tùng tùng tùng cheng!”
“Ai da, thanh niên trí thức Cố quá .”
“ đó! Con bé Tần Du , thật , phúc khí như .”
“Cảnh khua chiêng gõ trống , thấy giống nhà rước dâu ?”
“Đừng nữa, giống thật! Kia kìa, Tần Du còn đeo bông hoa đỏ to n.g.ự.c nữa.”
Lúc nãy qua công xã bên cạnh, Cố Cẩn bế kiểu bế công chúa, mấy xã viên công xã đó ai cũng cô chằm chằm, Tần Du thấy ngượng chín cả mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-272-mang-cua-em-thieu-anh-tac-gia-son-huu-moc-he.html.]
Cố Cẩn chịu thả cô xuống, cô đành lùi một bước, bảo cõng.
Ai ngờ về đến công xã nhà , Tần Du phát hiện thái độ của còn cô ngượng hơn.
Cố Cẩn bế cô, là cái tư thế bế động phòng… cứ nghĩ Cố Cẩn cõng cô thì sẽ thấy quen mắt hơn, ai ngờ họ đây là rước dâu mới…
Suốt đường là tiếng chiêng trống chào đón, là ánh mắt phấn khích của vây xem, Tần Du chỉ thấy mặt nóng ran, trong lòng ngượng ngùng vô cùng.
Trước khi kết hôn, cô đặc biệt mong một đám cưới trò.
Có lẽ vì một đám cưới trò, nên mới cảm thán như .
Giờ cô chỉ mong Cố Cẩn nhanh lên, về nhà sớm một chút.
Cố Cẩn như cố tình trêu ngươi cô, tiếng chiêng trống càng to, vây xem càng náo nhiệt, thì càng chậm, sợ đang cõng cô về.
Thẩm Hồng Mai mắt đỏ hoe, con gái bà đang nép lưng con rể với vẻ mặt e thẹn, thật khiến vui mừng.
Lòe Hồng Diệp cũng tươi như hoa.
Cháu gái và cháu rể, lập công cho công xã, còn ân ái như .
Tốt quá !
Đương nhiên, họ cũng nhanh chóng Tần Du cướp đường, còn thương.
Hai lo lắng bước tới, hỏi Tần Du nhiều câu, nhưng Tần Du chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Hai vẫn yên tâm, nấu cơm cho họ xong, ăn cơm cùng họ mới xuống núi.
Nhìn và bà nội đều xuống núi, Tần Du mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả đường thật ồn ào, giờ cuối cùng cũng yên tĩnh.
Vừa mới thở phào, Tần Du bỗng phát hiện chân thêm chậu nước rửa chân.
Trong chậu là nước ấm bốc nghi ngút.
“Rửa chân .” Cố Cẩn đặt cái ghế đẩu bên cạnh chậu nước, thử nhiệt độ nước, : “Vừa .”
Tần Du sủng mà lo, “Anh, …”
Lời còn hết, Cố Cẩn cởi giày cho cô.
“Lý lão , hoảng sợ thì ngâm chân nước ấm, tối sẽ ngủ ngon giấc hơn. Ngâm xong, em thể tắm qua một cái.” Giọng Cố Cẩn trầm thấp.
Chân đặt chậu nước nóng, dòng nước ấm dường như men theo huyết quản thẳng tim, Tần Du cảm thấy sắp nóng bỏng.
“Không cần . Em tự rửa .” Tần Du khom .
“Chê rửa sạch ?” Cố Cẩn ngước mắt, nhíu mày hỏi.
“Không . Không thể phiền .”
“Em phiền đến còn ít ?” Cố Cẩn hỏi , giọng như suối trong chậm rãi chảy qua, “Xảy nhiều chuyện như , lẽ nào em vẫn nhận vấn đề?”
“Vấn đề gì?”
“Chỉ cần ở bên cạnh, em thể nào cũng gặp chuyện. Lần cứu rơi xuống vách núi, cắt 'đuôi tư bản', khen thưởng thì cướp…”
“Cho nên…”
“Cho nên cái gì? Đáp án đơn giản thế mà cũng ?” Giọng Cố Cẩn nghiêm khắc, cái ngữ khí cất lên, Tần Du cảm thấy thầy giáo Cố hung dữ ngày nào trở .
“Trả lời câu hỏi.”
“Em xui xẻo.” Tần Du đáp.
“Phiến diện!”
“Anh thể trấn tà! Lần em là bùa hộ mệnh của em, còn nhận.” Tần Du chút bất đắc dĩ, “Còn em trả lời thế nào nữa?”
Mọi đáp án đều thử cả .
“Mạng của em thiếu !”