Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 273: Hơi thở này đều thuộc về em Tác giả: Sơn Hữu Mộc Hề
Cập nhật lúc: 2025-11-20 04:41:44
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng dứt, tim Tần Du run lên.
Vòi nước từ chiếc khăn vắt khô rơi xuống chậu nước, tạo nên từng vòng sóng gợn.
Tần Du chằm chằm chậu nước, ánh đèn dầu đủ sáng, trong chậu chỉ thấy bóng dáng khuôn mặt cô và những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Cố Cẩn đang vắt khăn.
Mọi thứ quá mơ hồ, quá chấn động tâm can. “Cố Cẩn, tự tin thật đấy.”
Phải tự tin đến mức nào, mới dám những lời tự phụ như .
Mạng cô thiếu , nghĩa là cô thể rời xa .
“Thật , tự tin!” Cố Cẩn vắt khô khăn lau lên mu bàn chân Tần Du, giọng chút nghẹn ngào, “Ý thật sự là, mạng của thiếu em.”
Ngay cả chính cũng , vì nhận thức .
“…” Tim Tần Du lập tức thắt , thậm chí còn chút xao xuyến.
Cô bao giờ thấy một Cố Cẩn như thế , từng Cố Cẩn bằng cái giọng hạ như .
Đâu còn cái vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo, coi trời bằng vung của thanh niên trí thức Cố ngày thường nữa.
Cô như thấy chính của kiếp .
Hèn mọn bất lực, thấp đến tận bùn đất.
Vừa mới thấy tự phụ, mà giờ trong lòng tự dưng thấy đau lòng.
Tần Du thật sâu, đôi mắt hạnh hề chớp, Cố Cẩn ngẩng đầu, bốn mắt .
So với ánh mắt bình tĩnh và thản nhiên của Tần Du, con ngươi sâu thẳm của Cố Cẩn xẹt qua một tia hoảng loạn, tia hoảng loạn khiến chính Cố Cẩn cũng thấy bực bội, từ khi nào thể kiểm soát cảm xúc của như .
“Phụt!” Tần Du thấy bộ dạng của Cố Cẩn, nhịn mà bật , chỉ là nụ mang theo chút tang thương và bi ai.
Thiên đạo luân hồi.
Ông trời tha cho ai bao giờ?
Vì kiếp cô quá uất ức, nên kiếp cho cô cơ hội trút giận ?
Tuy phân biệt lời Cố Cẩn là thật giả, nhưng vẫn hả giận.
“Em cái gì?”
“Không gì?”
“Anh thấy rõ sự đắc ý và hả hê như trả thù trong mắt em.” Ánh mắt Cố Cẩn bỗng trở nên sắc bén, như một thanh kiếm thể thấu tâm can khác.
Nụ của Tần Du lập tức tắt ngóm, trở về vẻ lạnh lùng như .
“Cho tí nắng là rực rỡ ngay! Em nghĩ ông đây thật sự thiếu em ? Ông đây đang trêu em đấy!” Cố Cẩn ném thẳng cái khăn chậu nước, dậy, về phòng .
Khó khăn lắm mới hạ , thế mà phụ nữ nhạo.
“…” Tần Du.
Đêm tháng tám núi mang theo chút lạnh.
Tần Du giường, trong đầu cứ quanh quẩn hai câu của Cố Cẩn lúc rửa chân cho cô, trằn trọc mãi ngủ .
Chắc lời Cố Cẩn là thật, giọng điệu bất lực và hạ đến thế cơ mà.
Chắc Cố Cẩn thật, giờ năm , sẽ rời khỏi đây cùng cô gái áo đỏ của .
Có lẽ, cũng thể, lúc đối với cô là thật lòng.
Tần Du cũng suy nghĩ bao lâu, cuối cùng chống nổi cơn buồn ngủ, chìm giấc ngủ sâu.
……
Tự t.h.u.ố.c mỡ cái lợi lớn nhất là, tiết kiệm tiền, yên tâm, mà hiệu quả .
Hôm Tần Du thức dậy, phát hiện vết bầm tay chân cơ bản tan , cảm giác sưng tấy cơ bắp cũng còn.
Chắc là do tối qua ngâm chân khi ngủ, nên ngủ một mạch tới sáng, tinh thần sảng khoái.
Ra khỏi phòng, cô thấy Cố Cẩn đang tập thể dục.
Dưới giàn nho, Cố Cẩn đang hít xà đơn, hít xà một tay, hít xà hai tay, áo ướt đẫm mồ hôi, xuyên qua lớp áo ướt, Tần Du thể thấy rõ cơ lưng, cơ bụng của ; động tác Tần Du từng tập, nếu luyện tập bài bản, thể nào nhẹ nhàng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-273-hoi-tho-nay-deu-thuoc-ve-em-tac-gia-son-huu-moc-he.html.]
Cô lập tức hiểu vì thể lực của Cố Cẩn luôn như .
Những lúc cô thấy, chắc chắn cũng luyện tập như hôm nay.
“Sáng sớm mê mẩn ?” Giọng Cố Cẩn trầm thấp vang lên, đầu .
Tần Du , lời là cho cô .
“Sức hấp dẫn c.h.ế.t tiệt của !” Cố Cẩn nhảy từ xà đơn xuống, dáng khỏe khoắn, mặt và cổ đẫm mồ hôi, đến mặt Tần Du, cố tình sáp mặt gần một cách bá đạo, “Ngửi thấy thở đàn ông ? Nhớ kỹ, tất cả những thứ , đều thuộc về em.”
“…” Tần Du hít một thật sâu, : “Sáng tinh mơ học đòi chim công xòe đuôi.”
“Em ghen ?” Cố Cẩn lau mồ hôi hỏi.
Tần Du thầm mắng một tiếng "vô sỉ", lườm một cái bếp.
Cố Cẩn , tiếp tục rửa mặt.
“Chị Tần Du, ! Có đang đ.á.n.h vịt!” Bữa sáng ăn xong, Tần Tiểu Giang chạy lên.
Tần Du rót cho bé một cốc nước, đưa cho một cái bánh bao, : “Nói từ từ. Đừng vội.”
“Bây giờ vịt của chúng chỉ thể quẩn quanh trong công xã, vịt lớn , lội xuống ruộng nữa. Nên chúng nó chạy bãi đất bồi, ăn mầm rau xã viên mới gieo. Giờ mấy bà thím đang mắng ầm ĩ ở công xã.” Tần Tiểu Giang uống một ngụm nước, liền một mạch như b.ắ.n đậu.
“Ăn ngoan , ăn xong chúng xuống xem.” Tần Du vỗ đầu Tần Tiểu Giang, bảo bé đừng vội.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Em ăn .” Tần Tiểu Giang trả lời.
Hai cùng xuống núi.
“Đại đội trưởng, chỉ trồng mớ mầm củ cải , giờ vịt công xã ăn hết , tính đây?”
“ , mầm cải trắng trồng, còn định ăn rau non, cũng vịt ăn . Làm bây giờ?”
“Hành của cũng ăn gần hết.”
Tần Du tới, thấy vây quanh Tần Chấn Bân, ai cũng đòi ông lý.
“Mọi đừng vội, đừng ồn ào! Rau vịt ăn thì cũng vịt ăn. Cãi cũng giải quyết gì.” Tần Chấn Bân giữa đám đông, cố gắng trấn an .
“Vậy ông đưa kết quả .”
“ , cho một kết quả .”
Mọi nhao nhao ép Tần Chấn Bân.
“ , tìm đại đội trưởng cũng vô dụng. Ai trông vịt thì tìm đó chịu trách nhiệm.” Thấy ồn ào gần đủ , Lữ đại nương chen một câu.
“Ồ! Tần Du nuôi vịt, khen ngợi. Chúng chúc mừng. Giờ vịt gây họa thì chịu trách nhiệm ?”
“. Không thể chuyện, việc gì, thì nhận hết, thì liên quan đến .”
Có hùa theo.
Tần Du chậm rãi đám đông, cô hiểu , những gây áp lực cho Tần Chấn Bân, chẳng qua là kiếm chuyện với cô.
“Tần Du tới .” Có khẽ .
Câu dứt, xung quanh bỗng im lặng.
“Không chỉ là mớ mầm cải trắng củ cải thôi , lúc vịt ăn hết châu chấu ngoài đồng của các thì các quên nhanh thế? Nếu chị Tần Du nuôi vịt, hoa màu châu chấu ăn sạch .” Tần Tiểu Giang bĩu môi, trừng mắt .
“Tần Tiểu Giang, cái thằng nhóc , mày quên mày là nhà ai ? Suốt ngày chạy theo Tần Du. Tần Du hại mày thê thảm, điên điên khùng khùng mãi khỏi. Mày là cái đồ lương tâm!” Lữ đại nương thấy Tần Tiểu Giang bênh Tần Du, tức chịu .
Lời của bà thốt , lập tức gây sóng gió trong đám đông.
“Lữ đại nương, bà gì? Thím Xuân điên ?”
Sao gì hết?
nghĩ , đúng là một thời gian dài thấy thím Xuân ngoài gây sự.
Lữ đại nương thấy chú ý, liền thở dài một : “Chứ còn gì nữa. nhà lão Tần cho nhà họ , sợ mất mặt. Thím Xuân còn Tần Du hại , một đang yên đang lành, giờ suốt ngày la la hét hét, ai cũng nhận .”
“Tần Du lên báo, khen ngợi, là thật. hễ chuyện, là liên quan đến nó, thế thì bất công quá ?”
Lữ đại nương dứt lời, ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Du.