Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 274: Tự tin quá mức Tác giả: Sơn Hữu Mộc Hề
Cập nhật lúc: 2025-11-20 04:41:45
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tiểu Giang Lữ đại nương mắng cho gục đầu.
Mẹ nó đúng là bệnh thật, mỗi ngày năng linh tinh, điên điên khùng khùng.
bố nó , nó là do suy nghĩ nhiều, trai nó cũng , nếu nó nghĩ ngợi lung tung thì nông nỗi .
Nó từng bưng nước cho , đưa tới nơi, nó liền ném cái cốc nó, mắng nó là đồ sói con.
Cái cốc rơi xuống đất, nước lênh láng.
Tần Tiểu Giang thấy uất ức lắm, nó thấy gì sai.
Tần Du cắt “đuôi tư bản”, nó lời chị dâu tìm Cố Cẩn, thì gì quá đáng .
May mà chị dâu nó bảo, mỗi ngày cứ việc của , nhiều một chút, kiếm thêm công điểm về là nuôi sống bản .
Công điểm nó trông vịt là Tần Du giúp nó kiếm , từ đầu đến cuối, nó bao giờ thấy Tần Du , nên vẫn luôn theo Tần Du.
Tần Du giữa đám đông, bình thản .
Những nãy còn hùa theo đòi Tần Du bồi thường, tự dưng thấy chột .
Cố Cẩn cùng, nhưng họ cảm thấy Tần Du lúc dễ chọc.
Toàn tỏ vẻ tức giận, nhưng toát một cảm giác sắc bén.
“Vịt là nuôi, ăn sạch châu chấu là công lao. Ăn hỏng rau màu, quả thật cần chịu trách nhiệm. Đại đội trưởng, phiền ông thống kê xem. Vịt ăn hỏng bao nhiêu rau, đền!” Tần Du bình thản lên tiếng.
“…” Những nãy còn ồn ào, lập tức câu nào.
Cứ tưởng Tần Du cưng chiều mà sinh kiêu, ai ngờ cô đền.
Nói cho cùng, đây là vịt của công xã, đền thì cũng là công xã đền.
“Du Nha, thật cũng chỉ là ít mầm cải trắng. Ăn một ít, vẫn còn một ít. Không . Giờ vịt nhiều thế, ở hết trong công xã, đúng là khó trông.”
“ đó. Chúng chỉ với đại đội trưởng một chút, cô chú ý là .”
Một vài hiền lành, thấy thái độ của Tần Du sòng phẳng như , hề kiêu ngạo, bỗng thấy quá đáng.
Như Tần Tiểu Giang , nếu vịt của công xã, mạ ăn sạch, nửa năm họ chỉ nước hít gió tây bắc.
Vừa , chỉ là cùng ồn ào, càng ồn ào càng thấy thiệt.
Tần Du thấy ấm lòng, đây lẽ là sự chất phác của nhà quê, thực phần lớn đều lương thiện.
Bạn họ dễ dàng, họ càng thông cảm cho bạn.
Bạn lùi một bước, họ sẽ kính bạn một thước.
Thực tế là, thời buổi , mầm củ cải, mầm cải trắng các loại rau, tuy đáng tiền, nhưng là quý lắm .
Ngay cả một cọng hành cũng quý. Khi nhà còn gì ăn, cho chút mỡ, nấu một nồi nước, rắc ít hành lên, cũng coi như một món ăn.
Những ngày tháng khốn khó , cô cũng từng trải qua.
Nên cô càng hiểu sự dễ dàng của họ.
“Không . , Tần Du, chịu trách nhiệm, là sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Chỉ là, mầm rau xanh mơn mởn thì đền nổi, chỉ thể đền hạt giống rau cho , phiền gieo một chút.” Tần Du chắp tay xin .
Có cúi đầu, hổ thẹn, thấy cay cay sống mũi.
Lữ đại nương thấy chuyện êm xuôi như , trong lòng thoải mái, bĩu môi lẩm bẩm: “Mầm rau xanh mơn mởn còn, chỉ đền hạt giống…”
“Lữ đại nương, bà thôi . Vịt cũng ăn mấy cọng rau nhà bà . Tần Du đền hạt giống , bà còn gì nữa? Bà thiếu mấy cây rau, qua bãi đất nhà nhổ, ?” Quách Quế Trân trong đám đông thẳng.
Vừa thấy Quách Quế Trân, Lữ đại nương liền nhớ tới cú đòn gánh hôm đó Quách Quế Trân phang bà , nó, tay nặng thật.
Con bé béo mập hung dữ, đanh đá, nhất là nên chọc .
……
“Bán !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-274-tu-tin-qua-muc-tac-gia-son-huu-moc-he.html.]
“Bán hết vịt !”
Tại trụ sở đội sản xuất của công xã, Tần Chấn Bân, Vu Đại Khang, và các cán bộ khác của công xã đang tụ tập.
Hôm nay vịt ăn rau của xã viên bộc lộ vấn đề.
Vịt đúng là công, nhưng cũng thể giữ .
Sắp tới lúa trổ đòng, nếu vịt còn ở ngoài ruộng, sẽ là t.h.ả.m họa chí mạng đối với hoa màu.
“Đàn vịt bán , hỏi Tần Du.” Tần Chấn Bân đầu Tần Du.
“Bán thôi. Vịt lớn thì bán.” Tần Du trả lời. Thật hiếm khi các cán bộ còn trưng cầu ý kiến của cô.
Mục đích ban đầu nuôi vịt là để trị châu chấu, giờ châu chấu giải quyết, đúng là nên bán.
Vịt bây giờ mỗi con cũng hai ba cân, nếu bán, mua lương thực về nuôi, rõ ràng là công xã sẽ chi khoản tiền , giữ chỉ thành gánh nặng.
“Vậy bán .” Vu Đại Khang mất kiên nhẫn , “Nhiều vịt thế , bán thế nào? Vịt chứ thịt lợn , ai mua nhiều thế một lúc?”
Ý tứ ngoài lời là, các dựa đàn vịt để oai, giờ đàn vịt biến thành cục nợ .
“Đại Khang, vịt thì nhiều thật. bán từ từ là mà. Hơn nữa công xã bao nhiêu , mỗi bán một ít, chẳng là bán .” Tần Chấn Bân .
“Ông là đại đội trưởng, ông gì chẳng đúng!” Vu Đại Khang mát.
“…” Tần Chấn Bân càng ngày càng thấy Vu Đại Khang tầm .
“ bán!” Tần Du trả lời, “ sẽ gánh chợ tự do bán.”
Cô nuôi vịt, cô thể chịu trách nhiệm đến cùng.
Chợ tự do?
Vu Đại Khang bỗng nhớ mấy hôm Hạ Thanh Liên với , cô quen ăn ở chợ tự do, mà ăn còn lớn.
Hắn Tần Du đang món vịt muối. Tần Du bán vịt mà nhẹ nhõm như , chẳng lẽ là “tay trái chuyền tay ”?
Nếu , họ chẳng là trúng kế của cô .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Giọng điệu Vu Đại Khang đột ngột đổi, : “. Chúng thể gánh vịt chợ tự do bán. mà, thấy, một Tần Du bán, thì công bằng với cô .”
Mọi im lặng Vu Đại Khang diễn màn lật mặt.
“ thấy, trong công xã đều thể tham gia bán vịt. Tốt nhất là chia tổ bán, tổ cạnh tranh với tổ . Ai bán nhiều, bán nhanh, chúng sẽ khen thưởng. Phấn đấu bán hết vịt trong một tuần.”
Tất cả cùng bán, một tuần bán hết, nghĩa là mỗi ngày bán 60 con, độ khó hề thấp.
Tần Du dù tự bán vịt về vịt muối, cũng lấy nhiều như .
Thế thì bằng để Hạ Thanh Liên cùng tham gia.
“Được.” Tần Du hề phản bác, đồng ý ngay tắp lự.
Tin tức đưa , các tổ bán vịt của công xã lập tức thành lập.
Các xã viên bán vịt, ai cũng thấy khó, sợ bán thì mất mặt.
Người tham gia chủ yếu là thanh niên trí thức.
Triệu Triều Hà kéo Tần Minh Nguyệt, Mạc Thúy Liên lập một tổ.
Mã Vang, Hạ Thanh Liên một tổ.
Tần Du rủ ai, tự lập một tổ.
Tuy rủ ai, nhưng cô , chỉ cần cô bán vịt, Cố Cẩn nhất định sẽ cùng.
Ý nghĩ nảy , Tần Du lập tức khinh bỉ một phen, cô suy nghĩ ?
Mới hôm qua còn Cố Cẩn tự tin, hôm nay chính cô cũng tự tin quá mức .