Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 284: Che chở em một đời chu toàn
Cập nhật lúc: 2025-11-20 04:41:55
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du đối diện với con ngươi sâu đen .
Sau cơn sóng gió cuộn trào nơi đáy lòng, cô dần dần bình tĩnh trở .
Từ khi sống tới nay, đây là đầu tiên cô đối mặt với sự nghi ngờ như .
Rất nhiều đều thấy cô giống , nhưng họ đều quy công cho Cố Cẩn.
Chỉ duy nhất Cố Cẩn hỏi, cô là ai?
Cô rốt cuộc là ai?
Cô Tần Du thì là ai?
Chỉ là cô còn là cô nhóc ngốc nhát gan của ngày xưa nữa!
Mà là Tần Du sống qua hai kiếp.
Điều khiến cô chút tự giễu chính là, cho dù sống hai kiếp, trải qua bao thăng trầm, trái tim già cỗi , vẫn thường Cố Cẩn của hiện tại trêu chọc đến rung động.
Có may mắn cả đời tuổi thơ chữa lành, bất hạnh thì cả đời chữa lành tuổi thơ.
Câu , nếu đổi thành tuổi xuân, chẳng cũng y như .
Người hạnh phúc cả đời tuổi xuân tươi cùng yêu, hôn nhân chữa lành, bất hạnh thì cả hai kiếp đều chữa lành vết thương tình cảm.
Đêm hôm đó, cũng trắng như vầng trăng sáng trời, nhuốm ánh hào quang của vầng trăng sáng , mà khắc sâu trong cô cả hai kiếp.
“Cố Cẩn, Tần Du, nghĩ là ai?” Tần Du nhàn nhạt hỏi .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Cho nên mới hỏi em.” Cố Cẩn thần sắc nặng nề.
Cô giống cô .
cô giống cô .
“Anh buông .” Ánh mắt Tần Du dừng bàn tay Cố Cẩn đang siết cổ tay cô.
Cố Cẩn cô chằm chằm, nhúc nhích.
“Em đ.á.n.h . Vừa xác định ?” Giọng Tần Du vang lên.
Cố Cẩn sững sờ, buông Tần Du .
Tần Du dậy từ giường, bình thản : “Cố Cẩn, về tiềm năng của con ? Khi một ảnh hưởng bởi một sự kiện nào đó, những năng lực hoặc năng lượng tiềm ẩn sẽ kích phát.”
“ băng bó. Đó là do ông nội từng dạy . Trước đây sợ máu, thấy m.á.u là sợ, nhưng chắc , dù như , mỗi ông nội chữa bệnh cho , vẫn theo. Sợ m.á.u là một chướng ngại trong đời , từ nhỏ tự nhủ, khắc phục. Cho nên, đột nhiên, sợ nữa.”
“Còn võ công? Thật võ công gì, thuần túy là sức khỏe thôi. Nuôi heo, bắt heo nhiều, sức lực dần dần cũng luyện .” Giọng Tần Du đầy vẻ tang thương, mi mắt cụp xuống, giọng điệu thê lương, “Cố Cẩn, trai, em trai. Nếu bảo vệ , bà nội , thì thật sự ai bảo vệ họ cả. Anh thấy đó, nếu sức, nhà lúc mùa màng bận rộn, ngay cả bê máy đập lúa cũng .”
Nếu thì tại đời đều hy vọng con cháu đầy đàn?
Có con trai, việc nhà dễ dàng hơn.
Việc nặng đều do đàn ông .
Nhà bọn họ , chỉ cô là con gái.
“Nếu em tự rèn luyện, thì dựa ai?” Tần Du hỏi vặn : “Cố Cẩn, đừng cảm thấy giống thì là bất thường. Anh thử nghĩ chính , cũng giống , chẳng lẽ ?”
“Anh đổi.” Cố Cẩn quả quyết phủ nhận.
“Anh đổi. Trước hận thấu xương, bây giờ đổi.” Tần Du đối diện với con ngươi , ánh mắt Cố Cẩn thoáng vẻ kinh ngạc.
“Chúng đều đang đổi!”
Có đổi là vì bảo vệ chính , ví dụ như cô.
Có đổi là vì cam lòng, để chứng minh bản , ví dụ như .
Giọng Tần Du lớn, thậm chí nhiều cảm xúc.
Cố Cẩn thể cô đang giải thích, cô tranh cãi với .
Mà những lời lớn nhỏ , gõ tim từng tiếng.
Không còn cái khí thế lạnh lùng ép hỏi như , tim bóp nghẹt một cái, đau điếng.
Nếu vì rõ bộ mặt thật của phụ nữ mà từng tin tưởng, da đổi thịt, nghiêm túc học tập, nghiêm túc huấn luyện, nỗ lực kiếm tiền, dựa sức .
Suy bụng bụng , Tần Du đổi, cũng là điều bình thường.
Chỉ là, tất cả những đổi của cô hiện tại, đều liên quan đến .
“Sự kiện nào đó? Là chuyện của chúng ?” Cố Cẩn giọng khàn khàn dò hỏi.
Khóe miệng Tần Du khẽ nhúc nhích, cô cong môi với , nhưng trả lời.
Có một , ngay từ đầu là sai, cho nên những chuyện liên quan đến , đều là sai.
“Mệt thật. Em ngủ.” Tần Du đẩy Cố Cẩn .
“Anh sẽ che chở em một đời chu ! Cùng em bảo vệ và bà nội.” Cố Cẩn ngăn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-284-che-cho-em-mot-doi-chu-toan.html.]
Thái độ của cô càng bình tĩnh, thần sắc càng lãnh đạm, chứng tỏ vết thương càng sâu.
Những tổn thương do gây , một ngày nào đó sẽ xoa dịu chúng, giống như cách đang vuốt phẳng đôi mày cau khi em ngủ.
Bước chân Tần Du khựng , sống mũi chợt cay.
Những lời âu yếm ngọt ngào luôn động lòng.
thực tế là, lời quá hảo thường đường lui. Nói càng tuyệt đối, càng dễ dàng nuốt lời.
“Những kẻ bắt nạt em, sẽ thu thập chúng. Những kẻ chướng mắt em, sẽ khiến chúng trèo cao nổi!” Cố Cẩn trầm giọng .
Tần Du hít sâu một , nhẹ.
Cô vẫn nên ngủ thì hơn.
……
Mặt trời lên cao, cái nắng cuối hạ vẫn còn gay gắt.
Ông lão lay lay Lữ đại nương đang ngủ say như heo giường: “Bà già, biếng . Mặt trời phơi đến m.ô.n.g , còn dậy.”
“Dậy, còn dậy! Muốn c.h.ế.t ?”
Lữ đại nương đang cảm thấy như du hồn, thấy tiếng ông lão, thần hồn lập tức về, mở bừng mắt: “A!” Bà hét lên một tiếng.
“Kêu cái gì mà kêu! Sáng tinh mơ, kêu c.h.ế.t kêu sống! Người , còn tưởng hai cái già đang gì.”
“ c.h.ế.t? còn sống?” Lữ đại nương bật "phắt" dậy, kinh ngạc ông chồng .
“Bà sống, chẳng lẽ bà c.h.ế.t ?”
“Ông ơi, cho ông . c.h.ế.t thật . Đêm qua Tần Du đánh, nó dội nước lạnh, nó còn treo ở trại heo!” Lữ đại nương một tràng như b.ắ.n đậu về những gì gặp đêm qua: “Con Tần Du , lão Vương nhập. Sức nó khỏe lắm, nó tát , nó ép hỏi !”
Ông lão bà như quỷ: “Bà bất thường đấy? Bà ngủ, mới ngủ. tỉnh dậy, bà vẫn tỉnh. Bà Tần Du treo bà ở trại heo. Bị treo ở trại heo, bây giờ bà còn giường nhà ?”
“ thật với ông! Chắc chắn một trăm phần trăm. Nó hắt nước lên mặt ! Tóc với quần áo ướt sũng.”
“Nếu ướt, thì đó là mồ hôi. Bà đóng cửa nhà kín mít, bà mồ hôi thì ai ? Cửa sổ là mới mở đấy.”
“Nó treo tay , tay vết lằn.” Lữ đại nương sức tìm chứng cứ, nhưng khi bà giơ tay lên.
Trên bàn tay đen thô ráp, bất kỳ vết tích nào.
“Có ? Có ? Tay bà lúc nào mà chẳng như ?” Ông lão lườm bà một cái: “Sáng sớm lẩm ca lẩm cẩm! Toàn linh tinh! cho bà , mấy lời , đừng bậy. Cái thằng chồng thanh niên trí thức của con Tần Du, việc gì thì đừng chọc .”
Ông lão khỏi phòng.
Lữ đại nương lảo đảo tới bàn, cầm lấy gương, trong gương.
Không vết tích gì.
Chẳng lẽ đêm qua bà đang mơ?
đúng, bà chắc chắn là ở trại heo, bà thấy tiếng lợn ngáy, thấy tiếng gió rít qua trại heo.
Nách bà bây giờ vẫn còn đau như xé rách, chắc chắn là treo lên.
Giọng nhẹ bẫng, đe dọa của Tần Du vẫn còn văng vẳng bên tai.
tại vết tích gì?
“Lữ đại nương, cho bà . Con Tần Du đó thật sự mười chín con vịt, thể lấy đầu đảm bảo, và Tần Hương nhà tận mắt thấy.”
“Con đĩ Tần Du đó lợi hại lắm. Nó thế nào mà chỉ còn ba con vịt nướng.”
“Bà tin ! dối nửa lời. Tần Du ở trại heo, cái trò tư bản chủ nghĩa! Chắc chắn một trăm phần trăm. mà dối, trời đ.á.n.h thánh đâm!”
Lời thề thốt của thím Xuân vang lên trong đầu Lữ đại nương.
Lữ đại nương khuỵu xuống đất, mồ hôi vã như tắm.
Tần Du chuyện tư bản chủ nghĩa, mà vẫn thể xóa sạch dấu vết, khiến thể bắt bất kỳ điểm yếu nào.
Người khác chuyện tư bản chủ nghĩa, diễu phố đấu tố, nhốt chuồng bò, thì cũng tống tù; còn nó thì chẳng cả, ngược chuyên viên xử lý nó đ.á.n.h cho nhập viện.
Bà rõ ràng Tần Du bắt uy hiếp, mà Tần Du thể xóa sạch dấu vết.
Nó thế nào bắt bà , thế nào đưa bà về giường?
Làm thể chuyện thần quỷ như ?
Nó thật sự đang cảnh cáo bà !
Bà hiện tại còn sống, còn , còn thấy mặt trời.
Nếu bà cũng giống như thím Xuân, e rằng kết cục cũng sẽ như thím Xuân.
Lữ đại nương nghĩ thông suốt chuyện, cả tê dại vì sợ hãi, mồ hôi ngừng túa , như dội mưa.
“Bà già, gì đấy? Giờ còn bệt đất?” Ông lão thấy Lữ đại nương mãi dậy, vẫn đất: “Chân tê ?”
“Ông ơi, ngốc. là sống sót qua kiếp nạn. sám hối.” Lữ đại nương lồm cồm bò dậy, lao ngoài.