Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 302: Chồng Của Tần Du, Cố Cẩn

Cập nhật lúc: 2025-11-20 09:03:25
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Du lên, liền thấy ông cháu Lý Chi Minh và Lý Chính Hải đang ôm nức nở. Nhớ đời , Lý Chi Minh trong bi t.h.ả.m ở trận động đất, đến c.h.ế.t vẫn thấy đứa cháu mà ông luôn mong nhớ. Còn Lý Chính Hải, đến cả mặt ông nội cuối cũng thấy, tìm kiếm bao nhiêu năm, cuối cùng nhận tin ông nội mất trong trận động đất nhiều năm . Nhìn thấy hai mà cô thương cảm cả đời, ở đời trùng phùng. Sống mũi Tần Du cũng thấy cay cay. Cuộc đời dễ dàng. gì xúc động và ơn trời xanh hơn là gặp . Lúc khi cô gặp Thẩm Hồng Mai, sự kích động và may mắn cũng kém gì Lý Chi Minh và Lý Chính Hải lúc .

 

Điều khiến Tần Du ngạc nhiên là, ngoài Lý Chính Hải, Thẩm Triết cũng đến. Thẩm Triết mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, một đôi giày da đen, trông đặc biệt nghiêm túc, rõ ràng là cố ý ăn diện.

 

“Bác sĩ Thẩm, lâu gặp.” Tần Du chào Thẩm Triết.

 

Thẩm Triết như gió xuân, “Tần Du, lâu gặp.”

 

“Anh và ?” Tần Du chỉ Lý Chính Hải.

 

“Chuyện dài lắm.” Thẩm Triết, cặp kính gọng vàng, đôi mắt đầy ý Tần Du, giọng giấu niềm vui.

 

Ánh mắt Cố Cẩn chợt trở nên lạnh lùng, trực giác của đàn ông khiến lập tức dâng lên sự phòng . Ánh mắt Thẩm Triết Tần Du, quá trần trụi!

 

“Được , , Đại Ngưu nữa.” Lý Chi Minh thấy Tần Du và Cố Cẩn lên, cố gắng định cảm xúc, nức nở .

 

Lý Chính Hải lau nước mắt. Vừa đầu , liền thấy lưng , một nam một nữ. Người phụ nữ ngũ quan đoan chính, đôi mắt , khuôn mặt tinh xảo, tóc đen nhánh, mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần đen rộng, dáng , ăn mặc tươm tất. Người đàn ông bên cạnh cô, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt dò xét và lạnh lùng.

 

Lý Chi Minh lau vội nước mắt, giới thiệu Tần Du và Cố Cẩn với Lý Chính Hải: “Đại Ngưu, chính là con bé , con c.h.ế.t. Con bé tên là Tần Du.”

 

Lý Chính Hải vươn tay bắt tay Tần Du: “Chào cô!”

 

Tần Du mắt lấp lánh, khóe miệng tươi , thoải mái chìa tay chào : “Chào .” Lý Chính Hải lúc , trông còn non. Da gió thổi đen, quần áo vá víu nhiều chỗ, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, chỗ thưa chỗ dày, dù , vẫn sạch sẽ, gọn gàng. Bản chất của Lý Chính Hải là một ôn hòa, tính công kích. Nhìn dễ chịu, ở chung cũng thoải mái. Tần Du mở miệng, Lý Chính Hải liền cảm giác quen thuộc lâu. “Cô gái , hình như gặp ở ?” Lý Chính Hải nhíu mày, thắc mắc.

 

Tần Du mím môi . Là gặp . Ở đời .

 

Đôi mắt sâu thẳm của Cố Cẩn liếc Lý Chính Hải một cái, lớn lên , khác một trời một vực so với tấm ảnh xem đây. Tấm ảnh Hắc Cẩu T.ử (Lý Chấn Vũ) đưa xem, lùn còn gầy. Giờ lớn lên, vóc dáng gần bằng , ngũ quan đoan chính, mặt luôn nở nụ , trông dễ gần. Cái vẻ ngoài , đúng là thuận mắt thật. Thảo nào Lý Chi Minh cứ thỉnh thoảng Tần Du cháu dâu ông . Lại Tần Du thấy Lý Chính Hải vui vẻ, hưng phấn, mắt còn sáng lên, Cố Cẩn mày nhíu càng sâu.

 

đây, thấy quen ?” Cố Cẩn kéo Tần Du sang một bên, khoác vai cô, vươn tay bắt tay Lý Chính Hải, mặt biểu cảm, khách sáo mà xa cách tự giới thiệu: “Chồng của Tần Du, Cố Cẩn.”

 

Thẩm Triết bên cạnh, niềm vui trong mắt nhanh chóng biến mất. Hắn cảm thấy như sét đánh, kinh ngạc Tần Du. Tần Du và Cố Cẩn kết hôn ? Hắn và cô thư từ qua lâu như , trong thư, giữa các dòng chữ, đều cô thích . thực tế, cô kết hôn? Lúc động đất, ôm Tần Du một cái, Cố Cẩn liền kéo cô , nhưng nếu họ kết hôn từ sớm, tại với ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-302-chong-cua-tan-du-co-can.html.]

“Chào .” Lý Chính Hải lịch sự đáp . Anh tính công kích mạnh thật. Cậu mới một câu, mà nhạy cảm, căng thẳng, đầy phòng như .

 

“Bà La!” Giọng Hắc Cẩu T.ử vang lên ở trại heo, cắt ngang cuộc chuyện. Tần Du đầu, liền thấy bà nội La Hồng Diệp lên.

 

“Chị dâu!” Lý Chi Minh thấy La Hồng Diệp, trong lòng cảm khái vạn phần.

 

“Nhận ?” La Hồng Diệp liếc Lý Chính Hải, Lý Chi Minh. Cả hai đều . “Vừa , hai đứa nhỏ hỏi đường, hỏi công xã ai tên Lý Chi Minh . thấy nhóc nét giống ông, liền bảo nó lên tìm. đoán, đứa bé duyên với ông.” La Hồng Diệp .

 

“Chị dâu, là cháu trai , Chính Hải!” Lý Chi Minh trả lời, vẫn còn nghẹn ngào.

 

là nó thật. Xem kìa, ông mong lâu như , cuối cùng cũng mong . Đứa bé trông tuấn tú quá.” La Hồng Diệp , sắc mặt nghiêm túc trở , “Đứa bé dễ dàng gì, xa như mới tìm ông. bây giờ tình hình vẫn còn căng thẳng, mấy trong công xã thấy nó, nếu ai hỏi, cứ là bạn mà Du Nha và Tiểu Cố quen lúc động đất.” Không thể bà nội đúng là lão cách mạng, cách lảng tránh vấn đề. Trong tình huống an , cẩn thận một chút vẫn hơn.

 

“Chị dâu nghĩ thật chu đáo.”

 

“Cái trại heo của ông tiện nấu nướng. Lát nữa tất cả về nhà ăn cơm.” La Hồng Diệp nhiệt tình mời, “Hai ông cháu cứ xuống muộn một chút, chuyện thêm . Nấu xong đồ ăn, qua gọi.”

 

“Bà La, cần ạ. Chúng cháu chỉ nửa ngày thôi, cháu thăm ông nội một lát, là về . Chúng cháu trốn từ công xã , xin phép.” Lý Chính Hải trả lời.

 

“Cháu lát nữa về, cũng xe, bộ. Thà rằng ăn cơm tối xong, sáng mai hẵng . Ông nội cháu mong cháu bao nhiêu năm, cháu ở thêm với ông. Ngày mai bà bảo Tiểu Cố đưa cháu .” Lý Chính Hải gật đầu, nào chứ? Cậu còn nhiều, nhiều điều với ông nội.

 

“Du Nha, con với Tiểu Cố xuống với bà, giúp bà nấu cơm.” La Hồng Diệp với Tần Du và Cố Cẩn.

 

“Vâng ạ.” Tần Du vui vẻ đáp, theo La Hồng Diệp xuống núi. La Hồng Diệp , Tần Du và Cố Cẩn theo . Chưa vài bước, Cố Cẩn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Du.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“…” Tần Du, cố gắng giãy khỏi lòng bàn tay Cố Cẩn, “Tuy trời mưa, nhưng em cũng đến mức ngã .”

 

“Nắm cho chắc, an hơn.” Cố Cẩn mặt biểu cảm, nắm tay cô càng thêm chặt và bá đạo.

 

“?” Trước giờ thấy quan tâm cô như .

 

“Sau , tay chỉ để dắt. Mắt, chỉ mà sáng lên!” Cố Cẩn giọng nặng nề.

 

 

Loading...