Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 310: Anh là đóa hoa kiêu kỳ lạnh lùng

Cập nhật lúc: 2025-11-20 09:14:40
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đi . Về nhà!” Lý Chính Hải và Thẩm Triết khuất màn mưa bụi, Cố Cẩn liền kéo Tần Du về nhà. “Cố Cẩn, gì đấy?” Cô tuy uống say, nhưng cũng phát hiện Cố Cẩn bình thường.

 

“Đề phòng sói.” Cố Cẩn ánh mắt lạnh lùng phụ nữ miệng đầy mùi rượu mặt. “Phụt!” Tần Du nhịn bật : “Anh phòng sói, em cứ thấy mới là sói!”

 

“Nếu là sói. Thì em cũng là con sói chỉ thèm khát !” “Thôi ! Đứng đắn một phút.” Tần Du đẩy Cố Cẩn , loạng choạng về phía . Đi mấy bước, “Ui da” một tiếng, ngã phịch xuống đất.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“…” Cái bộ dạng chật vật , Cố Cẩn thật nỡ , kéo cô từ đất lên, khách khí, vỗ m.ô.n.g cô hai cái: “Cho em uống rượu ! Còn uống say như .” “…” Tần Du m.ô.n.g đau điếng, ánh mắt tràn đầy kháng nghị: “Sao đ.á.n.h m.ô.n.g em?”

 

“Thế là còn nhẹ đấy.” Cố Cẩn cõng cô lên lưng, trầm giọng cảnh cáo: “Nín cho . Không nôn.” Tần Du thoáng chốc hoảng hốt, liền phát hiện chân chạm đất. Vốn định giãy giụa một chút, nhưng phát hiện lưng Cố Cẩn thật thoải mái, cô dứt khoát giãy nữa. Mưa phùn rơi , mát lạnh, tấm lưng Cố Cẩn rộng rãi, ấm áp, Tần Du một tay bám vai , một tay vươn , đón gió đón mưa tận hưởng cảm giác mát lạnh .

 

“Hôm nay vui lắm ?” Cố Cẩn hỏi, giọng điệu chua lòm. “Ừm. Vui.” Tần Du trả lời thật. “Là vì thấy Lý Chính Hải nên vui, là thấy Thẩm Triết nên vui?” Cố Cẩn hỏi tiếp.

 

“…” Giọt mưa đọng lá rơi xuống, bất ngờ rơi ngay giữa trán Tần Du, cô chợt tỉnh táo. Gã Cố Cẩn , định nhân lúc cô say để moi lời! Cô mắc bẫy. “Thấy mới là vui nhất.” Tần Du trả lời.

 

Bước chân Cố Cẩn khựng , như hòn đá nhỏ ném mặt hồ, lập tức gợn lên từng đợt sóng, b.ắ.n lên những bọt nước vui sướng. “Học dối từ khi nào đấy? Thấy Lý Chính Hải là vui mặt, , bắt đầu chơi oẳn tù tì. Em xem, học chơi oẳn tù tì từ khi nào? Trên bàn đông như , em chỉ tìm Lý Chính Hải?”

 

, tìm Lý Chính Hải? “Bởi vì gặp . Cảm giác như đời gặp , đời từng chơi oẳn tù tì với .” Lần cô quen Lý Chính Hải, cũng là một ngày mưa lất phất như thế . Lúc đó, cô tin tức Cố Cẩn nước ngoài đả kích đến sụp đổ, xách một chai rượu đường, như một bóng ma, vô tình đụng Lý Chính Hải, cũng đang thất thần như cô. Hai đụng trúng , cãi một trận. Cãi đến cuối cùng, họ quyết định chơi oẳn tù tì phân thắng bại. Người thua uống rượu. Sau khi thỏa thuận, hai cứ thế bên lề đường, bắt đầu oẳn tù tì, chơi uống. Mưa cứ rơi, rượu cứ uống. Trên đường một bóng , chỉ tiếng mưa rơi, và tiếng hô oẳn tù tì của họ. Uống đến cuối cùng, hai ôm một trận, hẹn ước với , bất kể gặp chuyện gì, cũng vực dậy tinh thần. Thế giới , rào cản nào qua , chỉ cần chính đ.á.n.h bại, thì đều là vua. Mãi đến khi cả hai cùng đại học, mới nhận . Sau đó Tần Du mới , buổi tối cô gặp Lý Chính Hải, cũng là lúc tin Lý Chi Minh qua đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-310-anh-la-doa-hoa-kieu-ky-lanh-lung.html.]

 

“Cố Cẩn , thật , thì dễ, nhưng vực dậy tinh thần khó lắm. Đời ai cũng khuyên khác kiên cường. họ , nhiều , cả một rổ đạo lý, thuộc làu làu đạo lý, nhưng vẫn sống cả cuộc đời.” Tần Du lẩm bẩm, , cô gục đầu nặng nề lên vai Cố Cẩn.

 

“…” Cố Cẩn chợt cảm thấy vai ươn ướt. Tim thắt . Vừa nhắc đến Lý Chính Hải, cô . Cố Cẩn đột nhiên bực bội: “Không ! Đừng chùi nước mũi lên áo !” Tần Du “Phụt” một tiếng bật , suy nghĩ kéo về thực tại, hờn dỗi: “Em .”

 

“Ai ?” “Thật mà.” Tần Du khẳng định. “Lý Chính Hải trai ?” “Anh .”

 

Trong đêm tối, hai cứ thế chuyện bâng quơ. Đẩy cửa sân, Cố Cẩn đặt Tần Du xuống giường, rót nước cho cô hỏi: “Anh với nó thì ?” “Anh với .” Tần Du lấy gối, lười biếng tựa đầu giường, đôi mắt long lanh, Cố Cẩn thật sâu: “Anh là đóa hoa kiêu kỳ lạnh lùng, còn là ngọn gió xuân ấm áp.”

 

Khóe miệng Cố Cẩn nhếch lên một nụ khó phát hiện, thì , trong mắt cô, đưa khăn cho cô lau mặt: “Đóa hoa kiêu kỳ, em nếu hái, chẳng là dễ như trở bàn tay?” “Em hái, hái tới!” Tần Du lau mặt, vươn tay, hì hì quơ lên trời. Cố gắng vươn tay, cố gắng vươn tay. “Xem , hái tới.” Tần Du bất đắc dĩ.

 

Cố Cẩn nắm lấy tay cô, đặt lên n.g.ự.c , đôi mắt rực lửa, giọng trầm khàn: “Đây !” Nụ mặt Tần Du tắt ngấm, qua lớp áo, cô như thể cảm nhận cơ thể đang nóng lên, còn thể thấy tim đập thình thịch như sấm: “Cố Cẩn, cảm ơn an ủi.” Người cô nhung nhớ cả đời, với cô, ở đây. Sống mũi cay cay.

 

“Ọe!” Tần Du ôm n.g.ự.c ọe một tiếng. Cố Cẩn lùi một bước, vẫn còn sợ hãi chuyện Tần Du nôn đầy lên . Nhanh chóng bưng cái bô đến, miệng tha : “Em nhất là kiềm chế cho ! Nếu còn nôn lên , gia đây lột sạch em luôn!” Cảm động một giây. Tần Du ấm ức , leo xuống giường, mặt , cứng rắn : “Anh lột ! Có giỏi thì lột ! Bà đây ghét nhất là uy hiếp! Anh lột , lột !” Đời Tần Du sợ, cô sợ .

 

Cố Cẩn trừng mắt phụ nữ đang quậy phá mặt, mắt cô long lanh, mặt đỏ ửng, lòng bàn tay nóng rực, bộ dạng ủy khuất, cô đang , giỏi thì lột ! Dòng m.á.u vẫn luôn kìm nén trong lập tức sôi trào, Cố Cẩn nheo mắt, nắm lấy gáy Tần Du, hung hăng hôn xuống. Người phụ nữ mùi rượu. Lại thơm đến mê . Say đắm lòng .

 

Đầu óc Tần Du trống rỗng, ngây ngẩn. Đôi môi quấn quýt, tay chạm đến , như luồng điện chạy qua, khiến sống lưng cô tê dại. Nụ hôn bá đạo của Cố Cẩn, khuấy động từng tế bào trong cơ thể cô, loạn thở của cô, cũng loạn cả trái tim cô. Hắn nâng mặt cô, hôn bá đạo, nhưng cô thể cảm nhận sự kiềm chế và trân trọng của . Hoàn giống với sự thô bạo vô lý, giày vò cô khi bổ nhào cô ở đời . Sự trân trọng của , khiến tình yêu vùi lấp nơi đáy lòng cô như vỡ đê, tuôn trào . Tim thắt . Người cô nhung nhớ cả đời, chủ động. Sự bá đạo và trân trọng mà cô chờ đợi cả đời. Khi đó cô, đau khổ chờ đợi, ngây ngốc hy vọng. Cô nghĩ, sẽ đầu, khi đầu thấy cô, sẽ nhớ đến sự của cô. cô đợi cả đời, cũng chờ . Cho nên, ảo tưởng cả một đời, bây giờ sắp thành sự thật?

Loading...