Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 362: Đánh mất ước nguyện ban đầu khi trọng sinh
Cập nhật lúc: 2025-11-22 01:16:31
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngơ ngẩn bóng dáng hai càng lúc càng xa.
Tất cả những chuyện rõ ràng của đời , dần dần sáng tỏ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bọn họ cùng trở về kinh đô, đó ở bên , cùng nước ngoài.
Mẹ Cố Cẩn, Phan Giai Di, vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, thực lực kinh tế hùng hậu, Cố Cẩn và bà hiện tại quan hệ , nhưng dù cũng m.á.u mủ tình thâm, mâu thuẫn con hóa giải cũng khó, bởi vì Phan Giai Di, cho nên khi nước ngoài, thuận buồm xuôi gió, cả đời thuận lợi, gia đình mỹ mãn.
Tất cả thứ đều hợp lý.
Tất cả những câu hỏi lời đáp, đều giải đáp.
Cô chung quy vẫn thoát kết cục của đời .
Cố Cẩn lúc ở bên cô, thái độ đối với Tưởng Trăn lắm, nhưng họ dù cũng là em họ, hèn gì hôm qua chiếc bánh kem sô cô la cô tỉ mỉ chuẩn cho vui, bát mì trường thọ cô nấu ăn, đầy bàn mỹ thực động đũa.
Bất kể cô điều tiết khí thế nào, bất kể cô cố gắng , đều lạnh lùng, nhàn nhạt, lạnh như tảng băng ngàn năm trong hầm băng.
“Ầm vang! Ầm vang!” Tiếng sấm bầu trời âm u chấn động trời đất, như một thanh kiếm sắc, cắt qua chân trời.
Gió lớn thổi qua, mưa to trút xuống.
Trước mắt Tần Du mưa bụi mịt mù, cổ họng nghẹn thể hô hấp, cả như nghiền nát, đau đớn khắp nơi.
Ra là, từ đầu đến cuối, cô đều là một vai hề!
Tưởng rằng thể Cố Cẩn, ngờ, sớm tính toán khác.
Ngốc hết một đời, đời , cô tự sa .
Lòng lựa chọn, cô thư cô , tại tin? Cô cô Thẩm Triết hạ thuốc, tại tin?
Tưởng Trăn đến, đại khái chỉ cần một cái cớ để chia tay cô!
Mà mấy chuyện mờ ám giữa cô và Thẩm Triết, là cái cớ nhất ?
Cho nên trách nhiệm đều ở , đều ở cô!
Anh cho dù , vẫn là Cố thanh niên trí thức lạnh lùng mà trong xã yêu quý.
Bởi vì của cô và , tương lai của họ, đều là do cô, phụ nữ sớm tối lòng, lẳng lơ như ong bướm tạo thành.
“Tần Du!” Lý Vệ Dân hôm nay cả ngày đều ở cùng Lương Quân, khi Tần Du xảy chuyện, lập tức đến tìm cô.
Vừa đến con đường cái nhà cô, liền thấy Tần Du thất hồn lạc phách trong mưa, như một đứa trẻ nhà để về.
Lý Vệ Dân cách cô xa, dám tới gần, tim bóp nghẹt, : “Trời mưa . đưa cô về nhà .”
“Lý Vệ Dân, từ đầu đến cuối chỉ là một trò ?” Tần Du Lý Vệ Dân, khóe miệng đầy vẻ trào phúng.
Cô cả ướt đẫm, tóc nhỏ nước, bết thành từng sợi, mắt đỏ bừng, chóp mũi đỏ bừng, môi tái nhợt… Cô sụp đổ.
“Cô trò . tin tưởng cô!”
Lý Vệ Dân vẫn tới gần Tần Du, trả lời Tần Du vô cùng khẳng định.
Sống mũi Tần Du cay xè, chút buồn hỏi: “Anh dựa cái gì tin tưởng ? Anh nếu thấy cùng Thẩm Triết tình tứ, sẽ tin tưởng ?”
Lý Vệ Dân khuôn mặt vô cùng trịnh trọng, trả lời: “Tin!”
“Tại ?”
“Bởi vì cô là đáng tin.”
“Lý Vệ Dân, cứu một mạng. Cho nên, , mang theo lăng kính? Anh nên dầm mưa một chút, như , đầu sẽ tỉnh táo hơn nhiều.” Tần Du thảm, mệt quá, thật sự mệt quá.
Mệt đến mức cô chút vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-362-danh-mat-uoc-nguyen-ban-dau-khi-trong-sinh.html.]
“Cô nếu nghỉ ngơi trong mưa, cùng cô.” Lý Vệ Dân hai lời, xuống đối diện Tần Du.
Mưa càng rơi càng lớn, đập mặt, họ, b.ắ.n lên những bọt nước.
Tần Du thật lòng cảm thấy, trận mưa thật .
Dầm một trận, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Gột rửa ít ảo tưởng thuộc về .
Cũng cô hiểu tự lượng sức.
Cứ nghĩ trọng sinh trở về, là thể đổi tất cả.
Không đổi !
Không của , vĩnh viễn của .
Kỳ thật cô sai, từ lúc bắt đầu, mục tiêu rõ ràng là ly hôn với Cố Cẩn.
Chỉ là sống qua sống , ước nguyện ban đầu khi trọng sinh đều đ.á.n.h mất.
Đối với tình yêu và hạnh phúc sinh ý nghĩ an phận.
“Lý Vệ Dân, tại ? Anh cùng trong mưa gì? Anh ngốc thế?” Tần Du xuyên qua màn mưa dày đặc, với Lý Vệ Dân: “ . chỉ cần tỉnh táo. tỉnh táo sẽ tự về. Anh giống.”
“ cần tỉnh táo. cần bảo vệ cô.” Lý Vệ Dân đối diện Tần Du, chắc nịch: “Cô về, đưa cô về sẽ . Cô về, sẽ cùng cô.”
“Lý Vệ Dân, hà tất ?” Tần Du mặt .
Hốc mắt càng đỏ hơn, Lý Vệ Dân đều bằng lòng tin tưởng cô, tín nhiệm cô, mà …
“Đội trưởng và dì Thẩm nhất định sẽ đến, họ đưa cô về an , sẽ rời .”
Bây giờ Tần Du đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, cả công xã đều đang mắng c.h.ử.i nhân phẩm và danh dự của cô, đây lúc cô tiễn Tần Tụng, chỉ ôm một cái, trong xã đàm tiếu, bây giờ chuyện của cô và Thẩm Triết còn rõ.
Nhìn cô một trong mưa, thật sự ôm cô lòng, cho cô sức mạnh và sự tin tưởng, càng nắm tay cô đưa cô về nhà. càng , lúc , thể đổ thêm dầu lửa. Anh thể để khác thêm cớ để c.h.ử.i bới danh dự của cô, thêm một Lý Vệ Dân.
Lý Vệ Dân thể trở thành một lý do nữa để khác bôi nhọ và châm chọc cô.
Dù trong lòng ngàn vạn tới gần cô, cũng khắc chế.
“Du Nha!”
“Lý thanh niên trí thức!”
Trong mưa gió, giọng Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân vang lên.
Hai chuyện của Tần Du và Thẩm Triết, lòng nóng như lửa đốt, lập tức tìm Tần Du.
Vừa khỏi cửa, trời liền đổ mưa tầm tã.
Đi tới đây, liền thấy Tần Du và Lý Vệ Dân trong mưa to.
“Hai đứa, gì ?” Thẩm Hồng Mai hốc mắt đỏ hoe, đau lòng tức giận hỏi.
Lý Vệ Dân từ trong mưa lên, mỉm nhẹ với Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân, : “Đội trưởng, dì Thẩm, hai tới . Tần Du, cháu giao cho hai .”
“Lý thanh niên trí thức, đây là?” Tần Chấn Bân hiểu tình hình.
“Chúng cháu đều ô. Cháu .” Lý Vệ Dân đầu Tần Du một cái, : “Về nhà cùng đội trưởng và dì .”
Nói xong, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
“Du Nha, con gì ? Mưa lớn như , về nhà, trú mưa. Con đây là đang hành hạ cơ thể , ?” Thẩm Hồng Mai mắng Tần Du : “Nuôi con lớn như , là để con hành hạ chính ? Dậy, về nhà!”
Sống mũi Tần Du cay xè, ngẩng đầu Thẩm Hồng Mai và Tần Chấn Bân, hốc mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn: “Chú Tần, , con về nhà.”