Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 399: Cô quả nhiên không có ý tốt với tôi! Tác giả: Sơn Hữu Mộc Hề
Cập nhật lúc: 2025-11-22 11:06:21
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy xem thử?” Cố Cẩn đầu, trưng cầu ý kiến Tần Du.
“Được.” Tần Du gật đầu, đến . Vậy xử lý một chút.
“Không thoải mái chỗ nào?” Trịnh Tư Tư hỏi.
“Bả vai thương.” Tần Du trả lời.
“ xem!” Trịnh Tư Tư đầu Cố Cẩn: “Đàn ông xin ngoài.”
Cố Cẩn lui ngoài.
Tần Du cởi áo .
Trịnh Tư Tư vết thương của Tần Du, xung quanh vết thương còn nhiều vết bầm, cổ, lưng, cánh tay, xanh tím.
Loại vết thương , phần lớn xuất hiện trong hai tình huống, một là bạo lực gia đình, hai là "chuyện đó".
Bạo lực gia đình vết bầm sẽ hỗn loạn, khắp nơi đều .
Nếu là "chuyện đó", thì một bộ phận sẽ vết bầm, ví dụ như bả vai, lưng.
Vết thương Tần Du, rõ ràng loại thứ nhất, cho nên, chỉ thể là loại thứ hai.
“Bên cần kiểm tra ?” Trịnh Tư Tư liếc xuống nửa của Tần Du, trong mắt vẻ khinh thường càng rõ.
Tần Du nhíu mày, liếc Trịnh Tư Tư, lập tức hiểu ý cô , lạnh: “Bác sĩ Trịnh, bác sĩ kỵ nhất là suy đoán, cô hỏi gì, cứ hỏi thẳng, cần úp úp mở mở.”
“Cô gái thật đúng là điều! uyển chuyển như , là giữ thể diện cho cô! Cô cứ hổ! hỏi đấy, đến lúc bên rách, đừng khám cho cô!” Trịnh Tư Tư châm chọc mỉa mai.
“Thật cảm ơn ý của cô!”
Lúc Trịnh Tư Tư câu đầu tiên, cô cảm thấy nữ bác sĩ đối với Cố Cẩn bình thường.
Chỉ là cô biểu hiện mặt, mà dùng thái độ đặc biệt để thu hút họ.
“Cô rốt cuộc khám ?” Trịnh Tư Tư nhíu mày hỏi.
“Không khám. Cơ thể , rõ hơn ai hết. Anh lúc dã man, nhưng lúc mấu chốt dịu dàng.” Tần Du tủm tỉm.
Quả nhiên, mặt Trịnh Tư Tư lập tức biến sắc, xanh mét.
Trong mắt đều là ghen ghét và phẫn nộ.
“Cô thật đúng là hổ mà !”
“Bệnh nhân kỵ nhất là giấu bệnh, phòng khám, tự nhiên thật với bác sĩ. Chẳng lẽ ?” Tần Du thấy sắc mặt Trịnh Tư Tư đen thêm một độ, trong lòng sảng khoái.
“Phải! Ngồi yên. Bôi t.h.u.ố.c cho cô.” Trịnh Tư Tư cầm bông và cồn, băng gạc, lạnh lùng .
Cồn và băng gạc đều tay cô .
Lực sát trùng và lực băng bó đều do cô quyết.
Cô định dùng sức mạnh một chút, phụ nữ "cảm nhận" thêm!
“Bác sĩ Trịnh, cái phiền cô.” Tần Du lấy thẳng đồ tay Trịnh Tư Tư.
Bông thấm cồn, quen thuộc bôi lên miệng vết thương, cầm băng gạc đặt lên, dùng băng dính dán , mặc quần áo .
Kỹ thuật sát trùng và băng bó thuần thục , như nước chảy mây trôi, Trịnh Tư Tư xem đến kinh ngạc.
Y tá bệnh viện trấn, mười năm y tá ưu tú mới tốc độ và kỹ năng băng bó mỹ .
Mười năm chắc cũng , bởi vì họ thể tự băng bó vai mà thấy.
“Bác sĩ Trịnh, cảm ơn.” Tần Du lên, với Trịnh Tư Tư: “Bác sĩ Trịnh tiếc nuối vì băng bó cho ?”
Trịnh Tư Tư nhíu mày lườm cô.
Tần Du càng sâu, thẳng tim đen Trịnh Tư Tư: “Cô quả nhiên ý với ! Vừa lúc tay, định nặng tay ?”
Tâm tư Tần Du thấu, Trịnh Tư Tư sắc mặt biến đổi.
“Bác sĩ Trịnh gì, là đoán đúng ! Bác sĩ Trịnh nhất định là ghen tị đàn ông của quá yêu . Haiz, đàn ông tuy nhẹ nặng, nhưng mà hăng hái lắm. Lần nếu thương, nhất định tìm cô!” Tần Du cúi đầu duyên, giọng đầy vẻ khiêu khích.
Trịnh Tư Tư tức đến nghiến răng nghiến lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-399-co-qua-nhien-khong-co-y-tot-voi-toi-tac-gia-son-huu-moc-he.html.]
“Chỉ là tới, bác sĩ Trịnh cô còn ở bệnh viện ? Loại con gái bụng hẹp hòi như cô, thật sự y đức, thích hợp bác sĩ!”
“…”
“Thôi. Cảm ơn bác sĩ Trịnh! Đi !” Tần Du mở cửa phòng khám, ung dung ngoài.
Trịnh Tư Tư phẫn nộ ném băng dính Tần Du dùng thùng rác, thời buổi , bệnh nhân ai cũng kiêu ngạo!
Sau đừng rơi tay cô .
Bên ngoài Cố Cẩn thấy cô , vẻ mặt khẩn trương.
Tần Du lạnh lùng liếc Cố Cẩn, đột nhiên tức chịu , thế nào cũng thấy khó chịu.
Nếu , cô căn bản cần đến bệnh viện.
Nếu , cô sẽ nữ bác sĩ châm chọc mỉa mai.
Tuy so chiêu với nữ bác sĩ , cô thua, còn tức đến mặt . mày biến sắc, nhưng trong lòng vẫn thoải mái.
“…” Cố Cẩn vẻ mặt vô tội, đang yên đang lành chờ ở ngoài, chọc tới cô.
nghĩ vết thương của cô là do , cũng chỉ thể nén giận theo .
“Vợ… chúng bây giờ về nhà?” Cố Cẩn gọi một tiếng Tần Du, dè dặt bên cạnh hỏi.
“Ăn cơm!” Ra khỏi bệnh viện, một dãy quán ăn nhỏ, Tần Du chọn một quán tương đối yên tĩnh, sạch sẽ .
Chỉ thể hóa bi phẫn thành sức ăn.
“Hai vị đồng chí, ăn cơm ăn mì, quán chúng nhiều món, tùy các vị chọn.” Lão bản nhiệt tình chiêu đãi Tần Du và Cố Cẩn, chỉ thực đơn tường.
Thực đơn thời đều là giấy đỏ dán tường, vì dán lâu, giấy đỏ dính khói dầu, chút ngả đen.
“Một vịt tiết canh, một bát cơm hương vị quê nhà, một canh gà, thêm một đĩa rau ngó xuân!” Tần Du hỏi Cố Cẩn, trực tiếp gọi bốn món.
Cố Cẩn đối diện Tần Du, dọn bát đũa cho cô, rót một chén nước, rót nước xong, tràn đầy thâm tình Tần Du.
“Đồng chí, chồng cô thật. Đẹp trai như , còn cẩn thận nữa.” Lão bản xoay , ha hả bắt chuyện: “ ở đây mở quán ăn bên ngoài bệnh viện lâu , đầu tiên thấy đàn ông như .”
Cố Cẩn khen, khóe miệng nhếch lên.
Tần Du ha hả , tiện vạch trần , hôm nay bộ dạng tiểu tức phụ ( chồng đảm đang) , còn vì áy náy ?
“Vợ , chuyện khi uống rượu, là sai . Anh bảo đảm, bao giờ uống rượu nữa!” Cố Cẩn thái độ thành khẩn bảo đảm với Tần Du, đó may mắn : “Em xem, ông chủ quán ăn , thấy bao nhiêu nam nữ, chắc chắn chuẩn! Ông đều , em suy xét một chút, tha thứ cho ?”
“…” Thật thuận cột leo lên! Tần Du mặc kệ .
“Vợ, em xem?” Suy xét chút ?
“Ăn cơm!” Tần Du hung hăng lườm , giọng nặng nề quát.
Cố Cẩn khẽ thở dài, tiếc nuối tự nhủ: “Haiz, sinh cái mệnh thê quản nghiêm (sợ vợ), thì an tâm chuyện của thê quản nghiêm, cũng chỉ thể lời vợ.”
Sắc mặt Tần Du trầm xuống, cô ghét cái vẻ vô tội yếu thế của Cố Cẩn, luôn sinh lòng thương hại.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lão bản quán nhỏ nấu ăn nhanh, bao lâu, mấy món ăn liền bưng lên.
Bày biện lắm, nhưng cũng tệ.
Cố Cẩn mắt, Tần Du thấy bộ dạng ghét bỏ đó của , quyết định ăn nhiều một chút, thích ăn, thì để đói.
“Con bé câm ! Đi! Đi! Tránh ! Đừng tới đây!”
“Đừng tưởng mày và mày bây giờ chút tiền, tao sẽ tha thứ! Tao sẽ tha thứ, chúng mày chính là chổi! Có bao xa thì cút bấy xa!”
“Đồ hư hỏng , mang cho tao, tao cần!”
“Mày ? Nếu mày , tao liền dùng chổi đ.á.n.h mày!”
Tần Du còn kịp động đũa, liền thấy tiếng phụ nữ chói tai từ quán bên cạnh vọng sang.
Nhìn ngoài, một cô bé tám . chín tuổi mặc váy hoa, tay bưng một chùm nho thu, một cửa tiệm nhỏ khác, đáng thương vô cùng.
Mặc cho phụ nữ mắng độc ác thế nào, cô bé vẫn , quật cường đó.