Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 405: Tâm vỡ ra một cái phùng
Cập nhật lúc: 2025-11-22 11:06:27
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du trả lời, nhưng Cố Cẩn xác định đáp án.
Cái nơi Linh Khê trấn , đúng là ngọa hổ tàng long.
Mỗi bà nội thấy vết thương cũ của ông nội tái phát, đau đớn chịu nổi, thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu, , nếu mà tìm "Nam Quốc Đệ Nhất Châm" thì mấy.
Y thuật của ông xuất thần nhập hóa, kỹ thuật châm cứu là thiên hạ nhất cũng ngoa.
Lúc Lý Chi Minh hãm hại, ít bỏ đá xuống giếng, nhưng bao lâu liền hối hận.
Khi bệnh tật giày vò đến c.h.ế.t sống , họ bắt đầu hoài niệm những ngày Lý Chi Minh.
Sau nhiều , đều tìm 'Nam Quốc Đệ Nhất Châm', nhưng ai cũng ông c.h.ế.t .
Nếu những tìm ông Lý Chi Minh đang ở đây nuôi heo, sắc mặt chắc chắn sẽ đặc sắc.
Tần Du cũng giấu kỹ thật, hề hé răng với nửa lời.
“Em nhóm lửa. Anh xào rau.” Cố Cẩn sang chuyện khác, chủ động xuống bên bếp lò.
Tần Du vẫn đáp lời, nhanh chóng xào rau.
Những ngày tiếp theo, trôi qua một cách bình thường và bình lặng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Du mỗi ngày đều đến chỗ Quý lão để học Trung y, những nội dung cô từng tiếp xúc, nhưng ôn vẫn thấy mới, Hứa Tiểu Cầm, một bệnh nhân cần trị liệu mỗi ngày, nên ngày tháng cũng tính là khô khan.
Cố Cẩn tiếp nhận kiến nghị của Tần Chấn Bân, trở thành một giáo viên tiểu học của công xã Linh Khê.
Trước đây thị trấn , tuyển chọn cán bộ thị trấn từ công xã Linh Khê, vì nhiều lý do khác , kế hoạch hủy bỏ.
Vu Đại Khang tin , tức giận đập phá đồ đạc trong nhà nửa ngày trời.
Tần Chấn Bân thì thản nhiên, ông cũng mong đợi nhiều, chỉ cần Vu Đại Khang lên , ông liền cảm thấy đó là cái may của thị trấn Linh Khê, ông yên ở công xã Linh Khê, vì thôn dân mà sớm về khuya, cuộc sống với Thẩm Hồng Mai, trôi qua hài hòa và phong phú.
“Xuân , Tần Du với Cố thanh niên trí thức là Tần Du 'bám' lấy Cố , là cô cứu Cố đấy, đều là do con nhỏ thanh niên trí thức Hạ Thanh Liên giở trò.”
“Trước đây chúng đều hiểu lầm Tần Du, lưng con bé ít, nó cũng so đo. Bây giờ nó là thầy lang của công xã, cũng tệ, nhà ai bệnh, nó đều trị, lương tâm.”
“Con bé câm đến từ thị trấn, mời ít Trung y Tây y trị, đều chữa khỏi! Hôm nay thấy con bé câm ngang qua, còn hừ một tiếng. Mọi đều y thuật của Tần Du thần kỳ lắm!”
Dưới gốc cây long não của công xã, thím Lữ đang kéo thím Xuân phân tích thiệt hơn.
Thím Xuân dạo đỡ hơn nhiều.
Không còn thần thần thao thao, lúc kinh lúc rống như nữa.
Trong thời gian , chú họ của Tần Du mỗi ngày đều đưa thím Xuân đến chỗ Quý lão khám bệnh, Quý lão nhân hỏi Tần Du trị .
Tần Du nể mặt Tần Tiểu Giang, nên là trị.
Mấy thang t.h.u.ố.c an thần uống , bà đỡ hơn nhiều.
Thím Xuân khi hồi phục ý thức, chỉ cần đến hai chữ Tần Du, là đáy lòng thấy sợ hãi.
“Ờ, ờ!” Thím Lữ lải nhải, thím Xuân liên tục đáp.
Người trong công xã, giống như thấy mặt trời mọc từ phía Tây, chằm chằm thím Lữ và thím Xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-405-tam-vo-ra-mot-cai-phung.html.]
là sống lâu mới thấy, hai phụ nữ trong công xã, từ đến nay gió cũng thể dậy sóng, bây giờ bắt đầu tự kiểm điểm cuộc đời .
“Cho nên , bà thấy Tần Du, nhất là chủ động chào hỏi, hại .” Thím Lữ tiếp tục chỉ đạo thím Xuân, đó, đẩy đẩy bà , : “Thẩm Hồng Mai, chị em dâu đường của bà tới kìa.”
Thím Xuân ngốc, lập tức lên, ngượng ngùng chào hỏi Thẩm Hồng Mai: “Hồng Mai, giặt quần áo .”
Thẩm Hồng Mai cảm giác ảo giác, , đúng là thím Xuân thật, “Ừ.”
Bà đáp một tiếng.
“Em , đây là chị dâu nhiều, sai , em đừng để bụng.” Thím Xuân với Thẩm Hồng Mai.
Thẩm Hồng Mai thụ sủng nhược kinh, như gặp quỷ thím Xuân.
“Em với Tần Du đều là , đây chị mắt thấy Thái Sơn, chuyện thất đức. Bây giờ, hai chuyện gì, cứ việc gọi chúng .”
“……” Thẩm Hồng Mai trong lòng run sợ. Bà nào dám?
“Mẹ!” Tần Du ngang qua sân nhà Thẩm Hồng Mai, khát nước uống , thấy Thẩm Hồng Mai đang giặt quần áo ở con suối nhỏ gốc cây long não, liền gọi một tiếng.
Thím Xuân thấy giọng Tần Du, như chuột thấy mèo, vội vàng bỏ .
“……” Thẩm Hồng Mai.
Rửa sạch tay, đặt quần áo sang một bên, dậy, về nhà.
“Mẹ, ?” Tần Du rót hỏi đầy nghi hoặc.
“Vừa thím Xuân với , là bà sai . Sau chúng chuyện gì, cứ việc gọi bà . là gặp quỷ, bà cũng đổi .” Thẩm Hồng Mai vẫn còn sợ hãi .
Bà sách nhiều, nhưng hiểu câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.
“Người , là khi bệnh nặng, tính tình thật sự sẽ đổi?” Thẩm Hồng Mai khó hiểu hỏi Tần Du.
“Mẹ, căn bản là tin ? Nếu tin, cứ giữ cách là .” Tần Du trả lời.
Thím Xuân đây đối với các cô oán niệm sâu như , một chốc một lát thể hóa giải , phỏng chừng dạo là do chú họ và Tần Tiểu Giang nhiều bên tai bà , nên mới chút hiệu quả.
, lời của loại , tin sẽ an hơn.
“Cũng đúng.” Thẩm Hồng Mai nghĩ nghĩ, cảm thấy lý.
“Vậy con đây.”
“Con khoan !” Thẩm Hồng Mai một tay níu Tần Du đang chuẩn chuồn . Hỏi: “Con với Tiểu Cố rốt cuộc là ? Có giận dỗi gì ?”
“Không !” Tần Du lập tức phủ nhận.
“Còn , hai đứa bây giờ căn bản là !” Thẩm Hồng Mai chỉ ngón tay trán Tần Du: “Con tưởng con mù ? Mẹ con cũng là từng trải, con với Tiểu Cố thì cùng cùng , nhưng hề thiết, hề mật! Mẹ với con bao nhiêu , cuộc sống thể cứ như .”
“Mẹ, nghĩ ai sống cũng giống như với chú Tần, dính như sam ? Con với là vợ chồng già , cách thức chung sống giống hai .”
“Con bé c.h.ế.t tiệt , con đấy. Sao con đến với chú Tần của con?” Thẩm Hồng Mai tức giận : “Không đùa cợt.”
Nụ mặt Tần Du tắt ngấm, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Cố Cẩn đè lên cô, c.ắ.n rách vai cô, véo tím khắp cô một cách thô bạo; hiện lên hình ảnh ngón tay mỏng lạnh của Cố Cẩn vuốt ve phụ nữ khác rời , tim cô đau thắt , đau đến khó thở.
Cô cúi đầu suy nghĩ vài giây, đó ngẩng đầu, khóe miệng kéo một nụ còn khó coi hơn cả , hỏi: “Mẹ, nếu con với , Cố Cẩn sẽ rời bỏ con, con ly hôn với , thể chấp nhận ?”
Cố Cẩn từ bên ngoài bước sân, chợt khựng , trái tim như nứt một kẽ.