Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 457: Vẫn luôn ở đây

Cập nhật lúc: 2025-11-23 23:00:51
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quá trình sinh nở nhanh hơn Tần Du tưởng tượng.

 

Sản phụ theo hướng dẫn của Tần Du.

 

“Thở .”

 

“Hít .”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Cố lên, sắp . Hít một thật sâu, rặn mạnh thở .”

 

“Làm nữa nào.” Tần Du cổ vũ sản phụ.

 

Sản phụ mồ hôi đầm đìa, cả ướt đẫm, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, chút kiệt sức : “ rặn nổi nữa… Đau quá…”

 

“Vợ ơi, cố lên chút nữa. Cố thêm chút nữa .” Gã chồng của sản phụ vốn dĩ xem thường chuyện phụ nữ sinh con, nhưng khi thấy vợ bên là máu, đau đến mức tưởng như đập đầu tường, gã mới khiếp sợ, rụt rè, hoảng hốt, và thật sự hiểu , hóa phụ nữ sinh con còn khổ sở hơn gà mái đẻ trứng gấp trăm ngàn .

 

“Nghe lời chồng chị kìa.” Tần Du gã đàn ông cuối cùng cũng một câu lọt tai, trong lòng thoải mái hơn một chút, : “Rặn tiếp nào, thấy đầu ! Em bé sắp !”

 

“Thật ? Con sắp thật ?” Gã đàn ông chút hưng phấn.

 

. Nào, hít , thở , rặn mạnh!”

 

Người phụ nữ đầu, ánh mắt chút nhẹ nhõm thoáng qua đàn ông đang ôm , lúc đầu , ánh mắt chợt loé lên vẻ tàn nhẫn, cô bắt lấy tay chồng, c.ắ.n mạnh xuống… dùng hết sức bình sinh mà cắn.

 

Tay gã đàn ông c.ắ.n đến mức m.á.u tươi đầm đìa.

 

“Oe…” Một tiếng nỉ non của trẻ sơ sinh đột nhiên vang vọng khắp toa tàu.

 

Gã đàn ông mặc kệ m.á.u tay , mặt đầy vẻ hưng phấn: “Đẻ , đẻ !”

 

Tần Du cũng vui, dùng kéo nhanh chóng cắt dây rốn, với sản phụ và chồng cô : “Là con trai. Hai xem .”

 

chồng bên ngoài vui mừng đến mức cửa sổ tàu mà vái lạy liên tục: “Ôi, sinh , sinh . Sinh là an tâm !”

 

Những vây xem bên ngoài, thấy đứa bé nhăn nhúm bế từ tấm rèm, ai nấy đều vui lây, bởi vì hóng chuyện quá lâu, nên khi đứa bé bế , nó với ánh mắt trìu mến như con cháu .

 

Đứng ở một bên cũng đang hóng chuyện, Ôn Dục Bác mặt đầy vẻ phục, vợ chồng Tần Du và Cố Cẩn chẳng qua là gặp may thôi. Trùng hợp!

 

“Vợ ơi! Vợ ơi!!” Ngay lúc đang chìm đắm trong niềm vui, gã đàn ông trong tấm rèm đột nhiên hoảng sợ kêu lên thất thanh: “Vợ ơi, em tỉnh , em đừng c.h.ế.t!”

 

“…” Tần Du vội vàng đưa đứa bé cho bà chồng, nhanh chóng bước tấm rèm.

 

Sắc mặt sản phụ trắng bệch như tờ giấy, mắt nhắm nghiền, môi tím tái, thở ở mũi yếu ớt đến mức gần như cảm nhận .

 

“Không đỡ đẻ ? Cô đỡ đẻ cho vợ , tại c.h.ế.t?” Gã đàn ông ôm sản phụ lòng, gầm lên chất vấn.

 

“Sao c.h.ế.t ?” Bà chồng màng nhiều nữa, bế đứa bé tấm rèm, thấy con dâu như , bà cũng rống lên: “Nguyệt ơi! Con tỉnh dậy , con trai con . Nó mới sinh , con thể nhẫn tâm bỏ chúng như !”

 

“Mẹ! Trước lúc Nguyệt nó sinh, con , thể để đỡ đẻ lung tung, , xem, giờ thì ?” Gã đàn ông sang trách móc .

 

…” Bà chồng như c.h.ế.t sống .

 

Hành khách bên ngoài tim như thắt .

 

Sản phụ vất vả lắm mới sinh con, sắp c.h.ế.t ư?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-457-van-luon-o-day.html.]

phận trớ trêu.

 

Ôn Dục Bác , trong lòng thấy thoải mái hơn một chút, chút hả hê : “Đấy, ngay từ đầu , cô chỉ đỡ đẻ cho heo thôi, các tin!”

 

“Đồ ch.ó hoang ở , năng vớ vẩn!” Giọng Quách Quế Trân vang lên, lúc Tần Du đỡ đẻ cho sản phụ, cô cũng tới, thấy gì bất thường cô mới về. Trước đó Tần Du dặn cô, m.a.n.g t.h.a.i thì nên chạy lung tung.

 

Lương Quân sợ cô thấy khác sinh con sẽ ám ảnh, cũng cho cô tới.

 

Vừa đứa bé sinh , vô cùng vui mừng, từ toa 2 qua đây, ngờ tới thấy Ôn Dục Bác những lời kỳ quặc.

 

“Tần Du đây đúng là từng đỡ đẻ cho heo, nhưng cũng đỡ đẻ cho . Cách đây lâu, một ở công xã chúng sinh con băng huyết, chính Tần Du cứu sống cả lẫn con. Trên trấn chúng một cô gái , tìm nhiều bác sĩ đều tác dụng, cuối cùng cũng là Tần Du chữa khỏi!”

 

Ôn Dục Bác cúi đầu, Quách Quế Trân cho cứng họng.

 

“Vậy thì , cũng thấy cô nương bừa!”

 

! Cô nương giống . thấy cô đỡ đẻ vội chậm, ngăn nắp, bình tĩnh. Hồi sinh con, là sinh ở bệnh viện. Bác sĩ ở bệnh viện cũng y như cô .”

 

bắt đầu đỡ cho Tần Du, gã đàn ông và bà chồng trong tấm rèm Tần Du, ánh mắt từ hối hận và nghi ngờ, chuyển sang khẩn trương xen lẫn mong đợi.

 

“Cô nương, con trai ăn , cô đừng chấp nó. Xin cô hãy cứu con dâu nhà , bà già dập đầu lạy cô cũng .”

 

Tần Du chữa bệnh bao giờ ảnh hưởng bởi những lời bàn tán bên ngoài, bên ngoài ồn ào, cô để tâm, khi kiểm tra cho sản phụ một lượt, cô nghiêm túc hỏi: “Vừa lúc đỡ đẻ, hỏi hai về tình trạng sức khỏe của sản phụ, hai sức khỏe . Giờ hỏi một nữa, cô bệnh nền gì ?”

 

Gã đàn ông ngơ ngác : “Cô khỏe mạnh, vấn đề gì.”

 

Tần Du chồng.

 

nhớ , Nguyệt nó mới về nhà , lúc thai, cô đột nhiên ngất xỉu, lấy chút thuốc, hỏi cô , cô tim chút thoải mái. Cái đó tính là bệnh nền ?”

 

“Có!” Tần Du gật đầu.

 

Lúc kiểm tra và bắt mạch cho sản phụ, cô tìm nguyên nhân, việc hỏi chỉ là để xác nhận chắc chắn.

 

Vừa lúc sản phụ sinh, dáng vẻ kiệt sức đó, một phần là do sinh con quá mệt, phần còn là vì tim cô vốn vấn đề.

 

Điều khiến cô may mắn một nữa là, mạch đập của sản phụ tuy yếu, nhưng vẫn còn lực.

 

“Vậy cứu ?”

 

sẽ cố hết sức!” Tần Du bình tĩnh lấy bộ kim châm của , : “Lấy chăn lót cho cô thẳng! giữ tâm mạch cho cô .”

 

Nửa giờ chờ đợi, phụ nữ trong tấm rèm tỉnh , phát âm thanh yếu ớt: “ c.h.ế.t ?”

 

“Chị còn sống! Con trai chị sinh , chị cho nó bú, nuôi nó lớn. Chị nghỉ ngơi cho ! Hai ? Nếu điểm xuống tàu còn xa, đề nghị nên đổi vé giường .” Tần Du thu dọn kim châm, ôn hòa : “Đến trạm , nhất nên đến bệnh viện, chị cần tiêm, để bác sĩ chuyên khoa tái khám.”

 

chồng mừng rơi nước mắt, bế đứa bé cúi gập Tần Du, : “ sẽ tìm nhân viên tàu đổi vé giường ngay. Dù tiêu hết tiền , cũng đổi vé giường cho con Nguyệt.”

 

Tần Du gật đầu.

 

Bận rộn cả một buổi sáng thêm nửa buổi chiều, lúc Tần Du , mệt đói, đầu chút choáng váng, chân mềm nhũn.

 

“Cẩn thận!” Một giọng trầm thấp, mạnh mẽ vang lên bên tai, cơ thể cô một bóng hình cao lớn quen thuộc ôm lấy. Bóng hình cô cảm thấy an , cô đầu Cố Cẩn, khóe môi nở nụ : “Anh vẫn ở đây ?”

 

“Ừ. Anh vẫn luôn ở đây.” Cố Cẩn gật đầu.

 

 

Loading...