Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 460: Đồ đôi
Cập nhật lúc: 2025-11-23 23:00:54
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ừ. Được . Lúc xuống xe, sẽ đông. Đồ đạc xách, em nắm tay .” Cố Cẩn sắp xếp tất cả đồ đạc, dặn dò Tần Du.
Tần Du ngơ ngác trả lời, cũng ngờ tới, một ngày, cô Cố Cẩn chăm sóc như em bé thế .
“Kia là chị dâu và Cố.” Lương Quân và Quách Quế Trân xét thấy đồ đạc của nhiều, thêm Quách Quế Trân vốn tiện , nên từ sáng sớm chờ ở cửa, là đầu tiên khỏi toa tàu.
Hai bên ngoài chờ Tần Du và Cố Cẩn.
Một lúc lâu , hai họ mới .
Quách Quế Trân theo tầm mắt của Lương Quân, hai , màu sắc quần áo tương tự , Cố Cẩn mặc áo gió, Tần Du cũng mặc áo khoác dáng dài, đều là màu xám.
Màu sắc vốn mấy sáng sủa, họ mặc lên toát khí chất nổi bật.
“Đồ đôi ?” Quách Quế Trân nhớ tới một từ mà đây khác từng .
Lương Quân lập tức hưng phấn phụ họa: “! Mặc đồ giống thế , là vợ chồng son. Vợ ơi, chờ em sinh con xong, chúng cũng mua một bộ như mặc, cũng , em là vợ của .”
“Anh cũng học theo ghê nhỉ.” Quách Quế Trân trêu chọc.
“Tốt thì đương nhiên học .” Lương Quân trả lời.
“ là . mà…”
“ mà ?”
“Không gì.” Quách Quế Trân , chút tiếc nuối.
Tần Du và Cố Cẩn mặc đồ như , nếu thể, cô học may kiểu đồ đôi , chắc sẽ nhiều mua. mà, loại quần áo , chắc chỉ ở thành phố lớn mới mua.
“Chị dâu, Cố!” Lương Quân nhiều tâm tư như Quách Quế Trân, vẫy tay gọi lớn.
Bốn nhanh chóng tụ .
“Anh Cố, chị dâu, quần áo của hai thật. Quế Trân , hai đang mặc đồ đôi, đồ vợ chồng.” Lương Quân .
“…” Tần Du cúi đầu màu áo của , Cố Cẩn.
Màu sắc đúng là tương đồng, đó cô chỉ chú ý đến kiểu dáng và phụ kiện, giờ kỹ, đúng là cái khí như Lương Quân .
“Được , chúng mau khỏi ga.” Cố Cẩn nhắc Lương Quân.
Ga tàu hỏa Kinh Đô giống ga tàu hỏa ở nơi nhỏ, quy mô lớn hơn gấp mấy .
Lúc họ lên tàu, tàu đông.
Lần xuống tàu, còn đông hơn.
Chen chúc, nhốn nháo, cũng là .
Đi qua đường hầm bộ, lên cầu thang, cuối cùng mới đến quảng trường lớn bên ngoài ga.
“Em… em hình như vệ sinh.” Vừa , Quách Quế Trân vô cùng hổ .
Tháng cuối, dễ mắc tiểu.
“Chị Quế Trân, em với chị.” Tần Du đưa Quách Quế Trân về phía nhà vệ sinh.
Trong lúc Quách Quế Trân còn đang tìm biển chỉ dẫn, Tần Du quen đường quen lối đưa cô đến tận nơi.
“Du Nha, em lợi hại thật. Đến đây mà sợ chút nào, tìm nhà vệ sinh nhanh như .” Quách Quế Trân thật lòng khâm phục Tần Du.
Vị trí nhà vệ sinh lắt léo, nếu cô mà một , nhất định sẽ lạc đường.
Cô và Tần Du, đều là đầu tiên tới. Mà Tần Du sai một chút phương hướng nào.
Tần Du , : “Bên vệ sinh nữ chờ. Em ở ngoài đợi chị.”
“Được.”
Tần Du bên cây cột ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh thời đại , đông, lực lượng dọn dẹp đủ, hôi. Cô bên ngoài mà còn ngửi thấy mùi nồng nặc, cảnh y hệt như kiếp .
mà nơi , sẽ trở thành ga tàu cao tốc lớn nhất cả nước, gian thoáng đãng, bố cục hợp lý, lưu lượng cực lớn, nhưng vệ sinh vô cùng .
“Xong . Du Nha, để em đợi lâu. Chúng thôi.” Quách Quế Trân từ nhà vệ sinh , thần thái nhẹ nhõm gọi Tần Du.
Tần Du ngẩng đầu, bỗng chốc cảm thấy bên phía nhà vệ sinh nam một ánh mắt sắc lẻm đang .
Gã đàn ông đó, khóe miệng như , đôi mắt lạnh lẽo, cô, một động tác giơ s.ú.n.g (tay) nhắm cô.
Tần Du nhíu mày, trong lòng “thịch” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-460-do-doi.html.]
Đỗ Bình.
Gã đàn ông giọng Kinh đặc sệt.
Hóa hôm nay cũng cùng chuyến tàu với họ.
Cái cử chỉ tay đó, là g.i.ế.c cô?
“Du Nha, gì ?”
Tần Du hồn: “Không gì. Vừa nãy hình như thấy một . Hơi quen mặt.”
“Sao chị thấy?” Quách Quế Trân chút tò mò.
“Chắc là em nhầm . Đi thôi. Họ đang đợi.” Sau khi gặp Đỗ Bình, Tần Du trở nên cẩn thận hơn, lúc , cô nhất định nắm c.h.ặ.t t.a.y Quách Quế Trân, sợ cô gặp vấn đề.
Lần , Đỗ Bình xuất hiện ở công xã của họ, vặn trúng hôm đám cưới của Quách Quế Trân và Lương Quân.
Họ tưởng đến tìm , thậm chí tưởng đến ăn mừng đám cưới.
Ai ngờ, lên kế hoạch từ lâu, chuyên môn đến để bắt cóc họ.
Tại quảng trường nhà ga, lúc Tần Du đưa Quách Quế Trân chỗ Cố Cẩn, thì Lý Vệ Dân cũng tới.
Mấy tháng gặp Lý Vệ Dân, mặc áo khoác đệm bông màu xanh quân đội thật dày, đội mũ bông che tai cũng màu xanh quân đội, trông cao lớn hơn mấy tháng một chút.
Lý Vệ Dân thấy Tần Du và Quách Quế Trân , Tần Du mặc áo khoác xám nhạt, Cố Cẩn mặc áo khoác xám, quần áo hai , đúng là xứng đôi.
Mấy tháng gặp Tần Du, khuôn mặt cô trắng nõn, càng thêm tinh xảo, như đóa phù dung nở, thêm một cái, đều khiến cảm thấy là sự khinh nhờn.
“Chào chị dâu.”
“Chào chị dâu quân nhân.”
Lý Vệ Dân bình thản chào hỏi hai họ.
"Chị dâu" là gọi Tần Du.
"Chị dâu quân nhân" là gọi Quách Quế Trân.
Quách Quế Trân còn bao giờ khác gọi là "chị dâu" như , chút ngượng ngùng.
“Em gọi một chiếc xe ba bánh, mượn một chiếc xe ba bánh. Lương Quân đồ đạc nhiều, chị dâu quân nhân đang mang thai, em lái xe đưa hai . Anh Cố và chị dâu, chiếc xe ba bánh em gọi nhé?” Lý Vệ Dân với mấy họ.
Quách Quế Trân ngờ Lý Vệ Dân sắp xếp như , thể , đúng là cách tránh nghi kỵ.
“Vậy cảm ơn Lý thanh niên trí thức.” Ba họ còn kịp phản ứng, Quách Quế Trân lập tức đồng ý.
Lương Quân và Quách Quế Trân xách túi lớn túi nhỏ về phía chiếc xe ba bánh của Lý Vệ Dân.
Cố Cẩn kéo chiếc mũ áo khoác của Tần Du lên, đội lên đầu cô. Chiếc mũ lớn, càng nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của đội mũ: “Kinh Đô gió lớn, đội lên, sẽ lạnh đầu.”
Tần Du gật đầu.
Đây là địa bàn của , là đúng .
“Sao ? Cảm xúc của em hình như đúng lắm, là sợ hSợ hãi ?” Cố Cẩn nắm tay Tần Du, thong thả về phía ven đường, hỏi bằng giọng trầm thấp.
Cô nhóc từ lúc vệ sinh về, cứ chút bồn chồn. Trạng thái đúng.
“Cố Cẩn, em thấy một ở bên ngoài nhà vệ sinh.” Tần Du giấu giếm.
Nếu về Kinh Đô chỉ cô, cô quan tâm.
cùng cô còn Quách Quế Trân, cô sợ Quách Quế Trân sẽ xảy chuyện.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Họ cùng đến, lúc về, một cũng thể thiếu.
“Ai?”
“Đỗ Bình! Anh còn nhớ ?” Tần Du trả lời.
Ánh mắt Cố Cẩn xẹt qua một tia sắc bén, giọng lạnh lùng: “Nhớ rõ.”
Sau khi cứu Tần Du và Hứa Tiểu Cầm , tìm Đỗ Bình, nhưng gã như thể bốc khỏi khí.
Giờ nghênh ngang về Kinh Đô, còn dọa Tần Du.
Vừa , thù cũ nợ mới thể cùng tính một lượt!