Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 472: Tức chết bọn họ
Cập nhật lúc: 2025-11-24 03:16:40
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô nương, như là sống ?” Người phụ nữ trung niên thấy làn da của mặt đất dần dần khôi phục sắc hồng, thấp thỏm hỏi.
Cô nương , thời gian cứu giúp vượt quá bốn phút, việc cung cấp m.á.u lên não của bà sẽ gặp vấn đề. Vừa bà bấm giờ xem, bà từ lúc ngất đến khi khôi phục thần sắc, là ba phút 40 giây! Những cái khác bà rõ, nhưng trị bệnh cứu thật đúng là một quá trình giành giật từng giây, cô nương cứu bà trong thời gian ngắn ngủi, mệt đến mồ hôi đầm đìa. Điều cho thấy, quá trình , thật sự hung hiểm.
Tần Du gật đầu, : “ , tạm thời cứu . vẫn thể lơ là cảnh giác.” Tần Du cài cúc áo nới lỏng cho bà cụ, : “Bệnh nhân hiện tại còn yếu, thể quá lạnh, cũng thể quá nóng.”
“Cô nương, thật sự cảm ơn cô.” Người phụ nữ trung niên đưa cho Tần Du một cái khăn, Tần Du nhận lấy, lau mặt. Đây là do cô lâu tiến hành cứu trị loại bệnh nhân , tay nghề chút cứng, còn khẩn trương.
“ là vợ của Cố Cẩn !” Ôn Tuyết Vi bên ngoài sảnh lớn nửa ngày, lúc Tần Du lau mồ hôi mặt, bà mới xác định. Cô vợ của Cố Cẩn, chỉ cứu , mà còn dùng châm cứu. Hèn chi tay bà tê cả nửa bên, cô chỉ tùy tiện nắn một chút, sờ một chút là đỡ.
“Bác Ôn. Sao hai bác tới đây ạ?” Tần Du ngẩng đầu, chút kinh ngạc.
“Cháu một chạy ngoài, bác chút lo lắng. Đi suốt cả đường, còn tưởng cháu lạc. Không ngờ cháu ở đây.” Ôn Tuyết Vi trả lời.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Trên tay bác còn mang thêm cho cháu một cái khăn quàng cổ, sợ cháu lạnh. Không ngờ cháu bận rộn khí thế ngất trời thế .” Ôn Tuyết Vi cầm cái khăn quàng cổ tay đặt , bà , quàng thẳng cái khăn lên cổ . Trên cổ là hai cái khăn quàng cổ, dày đến mức thấy cổ nữa.
Tần Du trong lòng ấm áp, ngày đầu tiên đến thủ đô, cô gặp sự lạnh lùng và kinh hoảng, nhưng cũng gặp sự ấm áp và thiện lương.
“Bác Ôn, bác cháu mới thấy, cháu thấy lạnh thật. Cái khăn quàng nếu là cho cháu, bác cho cháu ạ.” Tần Du khách khí mà lấy cái khăn quàng của bà.
Ôn Tuyết Vi đến đặc biệt vui vẻ. Ôn Dục Bác một bên, vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường.
“Cô nương tên là gì? Nhà ở ? Chờ đưa đến bệnh viện xong, nhất định đến cảm tạ sâu sắc.” Người phụ nữ trung niên đang giữ ấm cho bà cụ bên cạnh mở miệng hỏi.
“Cháu…”
“Nó ở cái khu tập thể công nhân viên chức lớn nhất gần đây đấy.” Ôn Tuyết Vi Tần Du trả lời: “Chồng nó tên là Cố Cẩn, ở cái phố , cô cứ hỏi, bình thường đều .”
“……” Tần Du dở dở , cái tên Cố Cẩn , thật đúng là nổi tiếng gần xa. Cô đầu với phụ nữ trung niên: “Thầy t.h.u.ố.c cứu , chỉ là chức trách thôi ạ. Bác cứ chăm sóc cho bà cụ là . Không cần cảm tạ . Bèo nước gặp , cũng coi như là duyên phận.”
Nếu việc cứu, biến thành gánh nặng cho bệnh nhân. Đó là sự thất bại của bác sĩ bọn họ.
“Ai, đừng thế. Hai khi thật sự duyên phận, qua còn vài phần giống đấy. Xem đôi mắt , to .” Ôn Tuyết Vi .
“……” Tần Du. Bác Ôn Tuyết Vi cũng thú vị thật, thế mà cũng thành duyên phận .
Bên ngoài truyền đến tiếng “Tí~ đù~ tí~ đù~”, âm cao một giây, âm bằng một giây, cách một giây, lặp lặp , tiếng kêu thể phân biệt rõ ràng, là xe cứu thương.
Tần Du gỡ cây kim bạc bà cụ xuống, : “Sau khi bà cụ đến bệnh viện, nhất định để bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng.”
“Được. Một nữa cảm ơn cô!” Xe cứu thương dừng , bác sĩ xe dùng cáng vận chuyển bà cụ lên xe cứu thương. Người phụ nữ trung niên khi lên xe, nữa xoay , ánh mắt dừng Tần Du. Sau khi bà ngất, bà vẫn luôn luống cuống tay chân, cẩn thận đ.á.n.h giá cô gái mặt. Vừa bác gái nhắc nhở, bà , đôi mắt cô gái sáng ngời, thanh khiết, , khuôn mặt , thật sự vài phần cảm giác quen thuộc.
“Người nhà bệnh nhân, lên xe.” Bác sĩ nhắc nhở. “Vâng.” Xe cứu thương biến mất trong màn đêm.
“Vợ Cố Cẩn , trời lạnh thế , nếu cháu chê, thì đến nhà bác ở. Nhà bác tuy đông , phòng nhỏ, nhưng thêm một ở, cũng thành vấn đề.” Ôn Tuyết Vi đau lòng Tần Du .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-472-tuc-chet-bon-ho.html.]
Tần Du trong lòng nữa xẹt qua dòng nước ấm, : “Cảm ơn bác! Không cần ạ, cháu mới đặt phòng khách sạn . Tối nay cháu ở tạm đây một đêm.”
“……” Ôn Tuyết Vi thật sự chấn kinh. Tần Du thật sự ở khách sạn. Một cô gái từ nông thôn đến, chỉ ăn mặc , mà còn thể ở khách sạn.
“Bác ơi, cảm ơn bác ngoài tìm cháu. Bác cần lo lắng, cháu sẽ tự chăm sóc cho .”
Ôn Tuyết Vi trong lòng cảm khái. Ở khách sạn như , khẳng định là thể chăm sóc cho . Nghĩ đến lúc Tần Du , Triệu Triều Hà vẻ mặt cao cao tại thượng , tìm cho cô công việc bảo mẫu, nghĩ đến Khương Khởi Lệ và Julie, nhất định cho rằng vợ của Cố Cẩn , cuối cùng chỉ thể ở một góc đường nào đó, hoặc là ga tàu hỏa ngủ qua đêm. Lại ngờ, hiện tại ở chính là khách sạn, khách sạn lớn. Cái khách sạn lớn mà bọn họ thường xuyên chỉ thể bên ngoài một cái.
Ôn Tuyết Vi nghĩ , bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái. “Vợ Cố Cẩn, lắm! Vậy thì cứ ở đây cho , ăn ngon ngủ ngon.” Tức c.h.ế.t mấy cái đồ vương bát đản ! “Nếu cần giúp đỡ, cứ việc tìm bác Ôn của cháu.”
“Vâng ạ. Cháu sẽ khách sáo với bác .”
……
Vừa khỏi khách sạn. Ôn Tuyết Vi lập tức khách khí mà véo mạnh lên mu bàn tay của Ôn Dục Bác một cái.
“Mẹ, gì thế? Sao véo con?”
“Hừ. Thằng nhóc thối! Mày cao to hơn. Vừa hỏi mày, đó là vợ Cố Cẩn , mày trả lời khẳng định là !”
Ôn Dục Bác mím môi, ngượng ngùng, : “Con rõ.”
“Mày mà rõ . Mày chính là hâm mộ ghen tị, thấy thằng Cố Cẩn nó một cô vợ như , mày thừa nhận.”
“Trong lòng , con trai nhỏ mọn ?”
“Chứ còn gì nữa!”
Ôn Dục Bác nổi điên.
“ . Lát nữa khác hỏi chúng , tìm thấy vợ Cố Cẩn . Thì cứ thấy. Cũng cần cho họ, vợ Cố Cẩn hiện đang ở khách sạn.”
“Tại ạ?”
“Khiêm tốn.” Ôn Tuyết Vi trả lời.
“……”
“Để cho bọn họ tự phát hiện! Chói mù mắt ch.ó hợp kim titan của bọn họ. Bọn họ tưởng đuổi vợ Cố Cẩn ngoài là bản lĩnh lắm , để xem lát nữa bọn họ tính .” Ôn Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng.
“Ai, nếu con cũng thể tìm một cô vợ giỏi giang như về nhà, mơ cũng sẽ .” Ôn Tuyết Vi thở dài một .
“……” Ôn Dục Bác cảm thấy thể chuyện tiếp với nữa. Cố Cẩn đối với mà , là bóng ma. Bây giờ xem , vợ của Cố Cẩn cũng sẽ trở thành bóng ma của vợ .