“Còn nhớ kiếp , em lên núi kiếm củi rớt xuống bẫy rập ? Mẹ em sốt ruột lắm, chỉ đạo tổ chức lùng sục khắp nơi. Năm nay em rơi xuống thung lũng ở huyện Xuyên Nam, của công xã tình nguyện đều tìm em nữa, chính là kiên trì tìm, cũng là tìm vạt áo của em mắc bên vách núi, mới xác định là em.”
“Kiếp khi mất, vì quấy rầy cuộc sống của em, sắp xếp mấy em chúng ở bên cạnh em, nếu em gặp nguy hiểm gì, nhất định lập tức giúp đỡ.”
“Cái nghèo nhất, một xu dính túi, suýt nữa thì thành ăn mày, đột nhiên nhặt 300 đồng.”
Tần Du nhớ kiếp , nhiều tưởng như lâm đường cùng, thì luôn gặp may một cách khó hiểu.
“Lần đó là .”
“Lúc xây bệnh viện đủ vốn, trực tiếp quyên góp 10 triệu.”
“Đó là của Trụ.”
“…”
Cho nên, lúc cô gian nan nhất, nhà bệnh nhân gây sự, Sầm Luân của kiếp , mà cô bao giờ gặp mặt, nghĩa vô phản cố mà đến giúp cô.
Tất cả những điều ... đều là Cố Cẩn sắp đặt?
“Tại sự thật? Em cứ như đáng tin cậy ?”
Nếu yêu, tại để cô cùng đồng cam cộng khổ?
Tại khiến cô trong cả cuộc đời thật sự của , luôn luôn bi thương, luôn luôn thể nào nguôi ngoai.
“Kiếp quyết định như , chắc hẳn cảm thấy thật vĩ đại, là thật lòng cho em. sống thêm một đời, đây đều điều em , cũng điều . cho em sự thật, cách của chút vụng về, chút tự cho là đúng, nhưng chỉ là vì yêu em.”
“Lý Vệ Dân, xem, Cố Cẩn là một thông minh và cao ngạo như , tại trong chuyện hành động ngu ngốc đến thế?”
“ . chỉ hy vọng em đừng rời , đừng giận .”
“ em giận! Vô cùng vô cùng tức giận! Từ đầu ngón chân đến tận đỉnh đầu! Mỗi tế bào đều đang tức giận! Lý Vệ Minh, hiểu cảm giác ?”
Nếu yêu cô, tại dùng cách thức tổn thương nhất để đối đãi với cô?
Tại hề bàn bạc gì với cô, là ?
Tại giải thích?
Tại c.h.ế.t?
Cô sợ c.h.ế.t, sợ còn nữa, sợ gặp nguy hiểm.
Hóa cô sợ hãi vẩn vơ, mà là thật sự sẽ c.h.ế.t, sẽ còn, sẽ biến mất!
Tần Du tuyết lớn mênh mông, nước mắt rơi ngừng, cô cảm giác hết nước mắt của cả hai đời.
Mắt đau rát, đầu óc choáng váng.
vẫn .
Lý Vệ Dân lẳng lặng bên cạnh cô, tiến tới cũng lùi , chỉ lẳng lặng cô.
……
“Thật là gặp quỷ!”
Phía đối diện công viên liệt sĩ, Sầm Luân thấy Tần Du và Lý Vệ Dân, thể tin mà lẩm bẩm một tiếng.
Cô nhóc Du Nhi thật sự đến đây.
Trời thì tối đen, âm u, cả một mảng đều là mộ liệt sĩ, tuy họ là hùng, nhưng buổi tối thế cũng đủ rợn gáy, một chạy tới đây, cái sở thích cũng thật kỳ quái.
Người bình thường, ai tức giận đến mức chạy nghĩa trang cơ chứ?
Lý Vệ Dân cũng kỳ lạ, thế mà đuổi theo .
Cảm giác của Cố Cẩn thật là đáng sợ, nhất định đòi chạy tới, mà tìm cô thật.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Thật là thần!” Trừ từ , hình dung thế nào, huých Cố Cẩn một cái, , “Được , tìm thấy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-498-han-that-su-se-chet-se-bien-mat.html.]
Cố Cẩn yên nhúc nhích.
Bên đường, Tần Du và Lý Vệ Dân đang lưng về phía họ, thể cảm giác cô đang .
Không Lý Vệ Dân gì với cô, cô vô cùng thương tâm, bờ vai run lên từng đợt.
Sầm Luân huých Cố Cẩn một cái nữa, , “Không ngờ, Lý Vệ Dân tên cũng quân tử.”
Là một tay chơi già dặn chốn trăng hoa, liếc mắt một cái liền , ánh mắt Lý Vệ Dân Tần Du giống bình thường.
Giờ phút , Tần Du đến run rẩy, đến tê tâm liệt phế, phàm là một chút ý đồ gì, thấy con gái nhà thành như , việc đầu tiên là sẽ ôm lòng.
Trời lạnh như thế, cô nương t.h.ả.m thương như .
Không ôm thì cũng giống đàn ông.
thế, vẫn giữ cách đến gần cô, chỉ bên cạnh, lẳng lặng bầu bạn.
Đây là một cực kỳ khắc chế, phong độ và giới hạn.
Cố Cẩn vẫn nhúc nhích, chân như đeo chì, nổi, ở đối diện thành như , đau lòng, nhưng dám đến gần.
Hắn dường như thấy vài đoạn ký ức, thấy cô đây cũng từng như .
Ngoài , cô còn thích mặt , lẳng lặng , lâu , khóe miệng mới nhếch lên một nụ , đó bình tĩnh rời , nhưng khuôn mặt bình tĩnh đó đầy vẻ bi ai.
……
“Chị dâu, Cố đến .” Lý Vệ Dân nhẹ nhàng lên tiếng.
Bên đường .
Anh , liền thấy Cố Cẩn và Sầm Luân đang lặng ở phía bên đường.
Cố Cẩn lẳng lặng , Tần Du.
Không gì, chỉ đó.
Lý Vệ Dân với Cố Cẩn, Cố của vẫn là Cố sống động bằng xương bằng thịt, ngọc thụ lâm phong, khí chất lẫm liệt, cao ngạo đến mức khiến dám đến gần, nhưng giờ phút tràn đầy sinh khí, đây chính là may mắn lớn nhất.
Tần Du chậm rãi xoay , khi thấy Cố Cẩn, nước mắt mới ngừng, một nữa trào .
Con .
Tên xa !
Người ở trong tim cô đây!
Cô từng bước một về phía bên đường.
Hắn thể rời .
Hắn đến , nếu đến gần cô, thì cô thể qua.
Kiếp , cô thể.
Kiếp , cũng thể.
Cứ để cô mặt dày mày dạn bám lấy như .
Cứ để cô mặt dày mày dạn ở bên cạnh như .
Biết bao nhiêu , cả đời cầu mà .
Cô may mắn bao, cả hai kiếp đều yêu sâu đậm.
Là của cô, đều là của cô.
“Cố Cẩn!” Tần Du đột nhiên dừng , hét lên tên Cố Cẩn một cách tê tâm liệt phế.