Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 564: Tôi muốn về nhà
Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:55:31
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chồng cô đến nhà ngài Edward với mục đích gì?” “Đi cùng chữa bệnh cho ngài Edward.” “Các đến nước M với mục đích thật sự là gì?” “Cho chồng chữa bệnh.” “ hỏi là, mục đích thật sự?” “Chữa bệnh! Cho chồng chữa bệnh. Các ngài thể hỏi bác sĩ Smith, là ông phẫu thuật cho chồng !”
Ánh đèn tối tăm, Tần Du nhân viên cảnh sát nước M cho choáng váng đầu óc. Những , tới tới lui lui, lặp lặp hỏi mấy vấn đề .
“Chồng cô từ phòng ngài Edward , là toilet, nhưng trong lúc đó, biến mất ước chừng 30 phút, gì? Có là đ.á.n.h cắp tài liệu của nhà ngài Edward?”
“?? What?” Tần Du tràn đầy kinh ngạc những , mặt đầy khó tin: “Anh là bệnh nhân, yếu, đường đều sẽ ngất xỉu, ngất xỉu ai phát hiện, chính tỉnh , tự thương, còn rách cả vết mổ. Anh ăn trộm tài liệu ?”
“Ngày hôm các dạo phố, gặp chủ tiệm ở bang M nhạo. Các tổ quốc các sẽ cường đại, sẽ nền kinh tế mạnh hơn nước M. Không thể nghi ngờ, các . Cho nên, các từ nhà ngài Edward, ăn trộm bản đồ phát triển kinh tế và kế hoạch kinh tế của nước M! ?”
Tần Du hít sâu một , những nước M , trong lòng một sự bực bội nên lời.
Hôm qua cô và Cố Cẩn dạo phố, đúng là đụng một chủ tiệm như , mắt ch.ó coi thường khác, thấy họ da vàng, tóc đen liền châm chọc mỉa mai, họ đến từ hang cùng ngõ hẻm, là ký sinh trùng của nước M, là ch.ó Hoa Quốc, là đồ nghèo kiết xác, mua nổi đồ của bọn họ. Lúc đó Cố Cẩn tức điên lên. Cô thấy tình thế , lập tức kéo Cố Cẩn ngoài. Bị ch.ó cắn, c.ắ.n ch.ó rõ ràng là lý trí. An ủi Cố Cẩn hồi lâu, Cố Cẩn mới nguôi giận. Sau đó cửa hàng đối diện, mua sắm điên cuồng, đem tiền họ gần như tiêu sạch. Cô là vì dỗ Cố Cẩn , mới cô lẽ thật sự nuôi nổi .
Lúc tổ quốc đủ cường đại, nhà cao tầng, ô tô chạy đầy đường, hàng hóa rực rỡ muôn màu… Mọi ăn đủ no mặc đủ ấm. Thế giới nay đều là cá lớn nuốt cá bé, quốc gia cũng như thế.
Bọn họ đến nước M, đến liền bệnh viện, nơi sinh hoạt đặc biệt đơn giản. Cố Cẩn xuất viện, Phan Giai Di kinh tế nước M phồn vinh vui vẻ, bọn họ ngoài, ngoài, liền cảm nhận đãi ngộ và ánh mắt giống . Những trong mắt họ, đều là cảm giác ưu việt cao cao tại thượng. Những thương gia đó như thế, bây giờ đám cảnh sát cũng giống ! Bọn họ khoác một lớp da , nhưng mỗi tế bào đều hai chữ "ngạo mạn".
“Thưa ngài cảnh sát, hỏi một chút, kế hoạch kinh tế của nhà ngài Edward mất ? Hoặc là, hỏi thêm, nhà ngài Edward, mất cái gì ?” Tần Du đem phẫn nộ nén lòng, hỏi vặn . Lúc Cố Cẩn ngã trong toilet bọn họ phát hiện, bất cứ thứ gì.
“Nếu là mất, cô và khởi tố!” Cảnh sát vô cùng khinh thường . “Nói cách khác, nhà ngài Edward mất bất cứ thứ gì. Các ngài giam chúng , chỉ là vì nghi ngờ. Các ngài chứng cứ, chỉ bằng nghi ngờ mà giam , đúng ?” “Cô nhất, nên suy nghĩ kỹ xem gì với chúng ! Nếu , các cũng chỉ thể giam mãi ở đây.”
Tần Du ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề bọn họ, trong lòng c.h.ử.i thề vô ! cô càng hiểu rõ, nơi đây là xứ , nơi chỗ cho cô lý lẽ. Nơi công bằng, công chính, hòa bình. Bọn họ cái gì chính là cái đó, bọn họ giam cô liền giam cô. Bởi vì thế giới , vốn dĩ công bằng! Đây là địa bàn của bọn họ, bọn họ là d.a.o thớt, cô là thịt cá. Cô chịu đựng ánh mắt ch.ó coi thường của bọn họ.
“Chúng thật sự gì cả. Chúng đến nhà ngài Edward, chỉ là vì dùng châm cứu trị liệu cho ngài Edward!” Tần Du nhẫn nại, cho giọng của ở mức bình tĩnh. “Cô đàn bà , thật! Cô sớm ngày khai , các ăn trộm thứ gì, chúng sẽ xử nhẹ.” “Xin . Chúng trộm gì cả. Chúng cũng lấy gì. Chồng bệnh, yếu, thể nào những việc các ngài .” Mặc kệ bọn họ thế nào, cô trả lời, đều như thế.
Bị những vu tội như , cô hận thể Cố Cẩn thật sự trộm thứ gì đó của bọn họ!! Tốt nhất là đem bộ tài liệu cơ mật kinh tế của nước M đ.á.n.h cắp hết!
***
“Cố Cẩn là họ cô, đến nước M với mục đích gì?” “Chữa bệnh.” “Ngoài chữa bệnh? Còn việc gì khác ? Anh là gián điệp Hoa Quốc cử đến nước ?” Tưởng Trăn câu hỏi cho kinh ngạc, sững sờ hồi lâu mới phản ứng . Câu hỏi , cô sợ hãi.
Cô và Phan Giai Di đến nước M, cũng cảnh sát hoài nghi là gián điệp thương mại. Lúc đó Phan Giai Di giam mấy ngày, cô tuổi còn quá nhỏ, Phan Giai Di giao cho Chung Mới Nhạc chăm sóc. Những ngày đó cô sống yên tĩnh, Chung Mới Nhạc chăm sóc . Mãi lớn lên cô mới , tình cảnh lúc đó của Phan Giai Di nguy hiểm đến mức nào. Cái mũ một khi chụp xuống, Phan Giai Di cả đời sẽ tù ở nước M. Cũng may đó kiểm chứng, bà là thật sự đến nước M ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-564-toi-muon-ve-nha.html.]
Phan Giai Di ngoài, dạy cô điều đầu tiên chính là, bất luận liên quan đến tội danh loại , tuyệt đối thừa nhận. Nếu hoài nghi, cứ giả vờ cái gì cũng hiểu, cái gì cũng . Nhiều năm trôi qua, ngờ chuyện tương tự, xảy Cố Cẩn. Cô tuy thích Tần Du, mong Tần Du và Cố Cẩn thật sự chuyện. họ chuyện, cũng là loại chuyện . Nếu chính cô cũng sẽ liên lụy.
“Không ! Anh đến đây, gần như sắp c.h.ế.t, thể là gián điệp?” Tưởng Trăn một mực phủ nhận. “Tại cô khẳng định như ?” “Bởi vì thật sự gì cả!” Tưởng Trăn bất đắc dĩ trả lời. “Cô suy nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ , hẵng trả lời chúng !” “……” Tưởng Trăn.
***
Cũng giống như Tần Du, Tưởng Trăn, Phan Giai Di mang đến Cục Cảnh sát, cũng hỏi những câu hỏi tương tự. Không giống bọn họ là, Phan Giai Di đối mặt với loại thẩm vấn , vô cùng trấn định. Bà đến nước M, cũng từng vì chuyện mà điều tra. Mới bắt, bà hoảng loạn, suốt ngày dám ngủ, lo lắng cứ như c.h.ế.t ở xứ . ở nước M lâu, bà phát hiện nơi kỳ thực cũng là một xã hội thể chuyện tình nghĩa. Quan hệ ở nước M rắc rối phức tạp, nhưng tiền thể dọn sạch quan hệ.
Bà thiếu thứ gì khác, chứ riêng tiền thì nhiều. Bà và cha bà lạc mất khi kháng chiến sắp thắng lợi, năm đó bà mới ba tuổi, cha nuôi nhặt , còn cha ruột của bà thì xa đến nước M, đó phát triển ở đây. Cha bà ánh mắt cực , đầu tư ngành công nghiệp đầu tiên ở nước M chính là kim cương và kim loại màu, mỗi ngày đều hốt bạc. Lúc bà đến nước M, tài phú của họ thể đo lường . Lúc bà điều tra, họ dùng nhân mạch và tài phú của , đả thông quan hệ. Sau họ qua đời, bà bí mật kế thừa sản nghiệp và bộ tài phú của họ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bà bao giờ với khác về cha ruột của , nhiều cũng phận thật sự của bà. Cho đến bây giờ, vẫn cho rằng bà chỉ là một Hoa Quốc ăn khá một chút ở nước M.
“Cố Cẩn là con trai . Anh đến nước M chỉ là để chữa bệnh, điểm , bác sĩ Smith thể chứng. Con dâu là một bác sĩ nhân hậu, đến nhà ngài Edward, chỉ vì chữa bệnh cho ngài Edward.” Phan Giai Di bình tĩnh trả lời.
“Anh đến nhà ngài Edward, là vì ăn trộm tài liệu thương mại?” “Thưa ngài! Nước M là quốc gia tự do nhất, công bằng nhất và pháp chế nhất. Ngài con trai ăn trộm tài liệu thương mại, nhưng tài liệu ? Anh ăn trộm cơ mật thương mại ở ? Nhà ngài Edward, mất bất cứ tài liệu nào ?” “Con trai ở nhà ngài Edward ngã, lý do hoài nghi là bọn họ cố ý hại con trai , đ.á.n.h ngất nó! Con dâu ưu tú như , ngài Edward khả năng tự giữ cô !” Phan Giai Di phẫn nộ hỏi vặn .
“Bà bậy bạ!” Cảnh sát mắng. “ . Nếu ngài cảm thấy con trai gì phạm tội, thể đem chứng cứ đây! Chúng là thương gia kinh doanh hợp pháp ở nước M, cũng pháp luật nước M bảo hộ.” Phan Giai Di sợ hãi biện bạch. Lăn lộn ở nước M mười mấy năm, bà sớm là cô gái nhỏ đến, thấy cảnh sát liền run bần bật.
“SHIT!” Cảnh sát thấy khí thế của Phan Giai Di còn mạnh hơn , vô cùng phẫn nộ, cầm đèn pin chuẩn động thủ thì, một bước phòng thẩm vấn. Cảnh sát theo ngoài. “Ngài Johnson ở bang N chuyện của cô Phan Giai Di, cố ý đến hỏi thăm tình hình.” “Johnson ở bang N? Là?” “ , chính là ông , trùm châu báu lớn nhất nước M. Ông và cô Phan Giai Di quan hệ .” Người nọ , đem một viên châu báu đưa cho . Viên châu báu lấp lánh, viên cảnh sát thấy tiền sáng mắt bất động thanh sắc cất túi: “Thủy tinh .” Người nọ , vạch trần, chỉ hỏi: “Thẩm vấn gì ?” “Không . Hiện tại, những mang về, lời khai đều nhất trí. Bọn họ đều phủ nhận.” “Nếu phủ nhận, thả .” “ xin chỉ thị của lãnh đạo.” “Được.”
***
Cố Cẩn tỉnh , phát hiện ở bệnh viện của bác sĩ Smith, mà là ở một phòng bệnh vô cùng sơ sài, cửa sổ là song sắt dày đặc, bên ngoài nhiều lính Mỹ, xung quanh âm u, khí trầm thấp. Cố Cẩn ngoài một cái, nhanh hiểu tình cảnh của . Anh đơn giản nhắm mắt , ngủ tiếp. Lại tỉnh , đến biển hiệu quen thuộc cửa phòng bệnh, mấy chữ "Phòng khám tư nhân Smith".
“Cuối cùng cũng tỉnh?” Bên cạnh vang lên giọng quen thuộc. “Vợ.” Cố Cẩn kinh ngạc, đầu, liền thấy Tần Du gầy một vòng: “Vất vả cho em .” “Không . Ngược là , dọa c.h.ế.t em. Sao cẩn thận như ? Tự ngã, còn rách vết mổ.” Tần Du nắm tay , đôi mắt long lanh nước mắt hỏi.
Ở phòng thẩm vấn ngây 48 tiếng, những cảnh sát đó tới tới lui lui hỏi những câu đó, cuối cùng phát hiện ở chỗ cô đúng là gì, liền thả cô . Cô ngoài, mới Cố Cẩn mang bệnh viện quân đội. Cũng may Phan Giai Di ở bên nhiều năm, tích lũy ít nhân mạch, tốn ít tiền, mới bảo lãnh Cố Cẩn .
“Anh cũng , lúc đó chỉ thấy đầu choáng.” Cố Cẩn đầu vẫn còn váng vất. “Chuyện xảy ở nhà ngài Edward, còn nhớ ?” “Anh chỉ nhớ, toilet, đầu óc choáng váng, đó gọi tên , nhưng dậy nổi, lúc tỉnh , nhà ngài Edward đều là tiếng chuông báo động, nhớ , đầu nặng chân nhẹ ngã một cái, cũng đ.â.m , vết mổ liền rách.” Cố Cẩn nghĩ đáp.
“Anh hù c.h.ế.t em! Cố Cẩn, em về nhà.” Tần Du áp tay lên mặt , nước mắt nóng hổi rơi xuống. Giờ phút , cô thật vô cùng nhớ quê nhà của . Quê nhà của , tổ quốc của , ít nhất sẽ bất lực như , như mặc xâu xé, thấy ánh mặt trời.