Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 572: Cô ta điên rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:55:36
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chị ơi.” “Chị ơi.”
Cả nhà ăn cơm xong, ngoài cổng sân đột nhiên ló hai cái đầu nhỏ.
“Tần Tiểu Giang, Lý Chấn Vũ, hai đứa đang ngại ngùng đấy ?” Tần Du thấy hai đứa nhỏ lén lút thập thò, rón rén gọi , liền buồn hỏi.
Thẩm Hồng Mai vẫy tay với hai đứa, : “Hai đứa nhỏ , lúc các con về, ngày nào cũng sang nhà ngó nghiêng một vòng. Giờ các con về , ngại dám .”
“Mau đây!” Tần Du cầm một vốc kẹo tay: “Còn , kẹo chị ăn hết một đấy.”
Tần Tiểu Giang và Lý Chấn Vũ hai mắt sáng rỡ, vội vàng chạy tới.
Tần Du nhét sô-cô-la và kẹo tay chúng, tủm tỉm hỏi: “Thời gian chị ở nhà, hai đứa ngoan ?”
Tần Tiểu Giang ăn kẹo : “Rất ngoan ạ.” Lý Chấn Vũ cũng gật đầu: “Rất ngoan.”
Cố Cẩn một bên, đôi mắt sâu thẳm thoáng ý bọn trẻ, giọng trầm thấp vang lên: “Hôm nay hình như là thứ Sáu.”
Tần Tiểu Giang sắc mặt biến đổi, lập tức : “Anh rể, bọn em học, đây là giờ tan học. Sắp học , bọn em đây.” Lý Chấn Vũ cũng ý thức gì đó : “Anh rể, bọn em chỉ qua xem một chút thôi.”
“Chỗ kẹo cầm lấy.” Tần Du vốc thêm mỗi đứa một vốc kẹo, nhét túi chúng. Tần Tiểu Giang và Lý Chấn Vũ lập tức chạy biến.
“Vừa về dọa hai đứa nhỏ gì?” Tần Du một bên lau bàn, một bên dở dở với Cố Cẩn. Cố Cẩn mở miệng, hai đứa nhỏ cứ như chuột thấy mèo, sợ đến mức chạy mất dép.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Anh mà ở nhà, hai đứa nó nghịch như , chỉnh đốn đàng hoàng, mà lật trời.” Cố Cẩn con ngươi nheo , khóe miệng nhếch lên .
“Có ? Em thấy hai đứa nó cũng ngoan mà. Lần về, trông hai đứa vẻ nhát gan hơn.” Tần Du đồng tình lắm với cái của Cố Cẩn.
Cố Cẩn mà .
***
“Hắc Cẩu Tử, bắt cóc ?” Hai đứa nhỏ khỏi sân nhà Thẩm Hồng Mai, Tần Tiểu Giang liền giữ chặt túi kẹo, hỏi.
“Bắt cóc gì? Mày rõ ràng là bắt chuột với bắt rắn. Tao bắt mấy thứ ghê tởm đó . Tao học.” Lý Chấn Vũ trả lời.
“Sắp tan học ! Mày đến cũng chẳng gì, cái bà cô Mạc , ngày nào cũng chỉ 'a a a a', giảng bài gì ?” Tần Tiểu Giang khinh thường .
Lý Chấn Vũ im lặng, cũng Mạc Thúy Liên giảng bài. Nói cứ o o như muỗi kêu, giọng nhỏ chẳng khí thế, rõ cô gì. Những thứ cô dạy đều cả , cứ lớp là buồn ngủ rũ rượi. dám trốn học quang minh chính đại như Tần Tiểu Giang.
“Vậy tao cũng về trường học.”
Lý Chấn Vũ , Tần Tiểu Giang liền đủng đỉnh về phía chỗ đông . “Tần Tiểu Giang, hôm nay mày học ? Không sợ mày ?” Có nỗi đau của khác hỏi.
Tần Tiểu Giang lườm một cái, hất cằm lên: “Học cái gì mà học? Hôm nay chị Tần Du của tao về . Xem , chị Tần Du cho tao bao nhiêu là kẹo.” Nói xong, Tần Tiểu Giang móc từ trong túi hai cái kẹo, huơ huơ mũi đứa trẻ đang cạnh phụ nữ : “Cái giấy gói kẹo cũng nữa, còn ngon hơn cả kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.”
Người phụ nữ đang dắt theo một đứa bé chừng bốn năm tuổi, trẻ con vốn sức chống cự với kẹo, thấy Tần Tiểu Giang miệng ngậm kẹo, tay cầm kẹo, nó thèm đến mức mắt sáng rỡ, nuốt nước miếng ừng ực. “Mẹ ơi, con ăn kẹo.” Đứa bé đáng thương . “Tần Tiểu Giang, mày hai cái kẹo, cho con tao một cái .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-572-co-ta-dien-roi.html.]
Tần Tiểu Giang nhếch mép , nó khoa trương bỏ cái kẹo miệng, nhai ngon lành như đang ăn sơn hào hải vị: “Tao cho!” Nói xong, nó lập tức co giò chạy.
“Tần Tiểu Giang, cái thằng ranh con , mày hư thế? Cố ý dùng kẹo trêu con tao, đừng để tao thấy mày.” Tiếng mắng của phụ nữ và tiếng của đứa trẻ vang lên lưng, Tần Tiểu Giang vô cùng đắc ý.
Tiếp theo, Tần Tiểu Giang đến , đều chiêu dụ đám trẻ con thèm kẹo ăn , ré lên, xen lẫn tiếng là tiếng c.h.ử.i mắng của lớn: “Tần Tiểu Giang, cái thằng ranh con , đồ ăn ngon thì cất kỹ . Đừng huơ qua huơ ! Mày là cái đồ sinh mà dạy, đồ quỷ tha ma bắt! Cút ngay!”
Tiếng c.h.ử.i mắng càng lúc càng nhiều, Tần Tiểu Giang càng trêu chọc đám trẻ con quá đáng hơn. Tiếng càng nhiều, nó càng cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy hả giận. Chỉ là cảm giác thành tựu duy trì bao lâu, tiếng mắng và tiếng biến mất tăm. Tần Tiểu Giang thấy tình hình đúng, vội vàng .
“Đây, đây, đều kẹo, mỗi đứa đều phần.” “Không cần vội, cần vội, đừng ngã.” “Không cần cảm ơn, ăn .”
Dưới gốc cây đa lớn ngoài sân nhà Thẩm Hồng Mai, Tần Du cầm một cái túi, phát kẹo cho đám trẻ con đang vây quanh.
“Du Nha, cháu khách khí quá, bọn thím ngại ghê.” “Kẹo mang từ nước ngoài về khác, giấy gói cũng đặc biệt, lấp la lấp lánh.” “Chứ còn gì nữa. Du Nha, nước M trông thế nào? Nghe bên đó cao to, hung thần ác sát, mọc đầy lông lá, còn bốc mùi hôi nách khó ngửi?”
“Người bên đó cũng giống chúng thôi, cao cũng thấp, hung dữ cũng hiền lành. Da họ trắng, tóc vàng hoe, còn về mùi cơ thể, đúng là nặng hơn chúng một chút, nhưng khoa trương đến .” Tần Du trả lời.
“Nghe bên đó ai cũng giàu, gì nấy?” “Nơi nào cũng giàu, cũng nghèo, nước M cũng . Bất quá đồ đạc đúng là nhiều hơn bên một chút, đồ cũng nhiều hơn. cũng chỉ một chút thôi.” Tần Du cố gắng miêu tả nước M lúc cho chênh lệch với tổ quốc ít một chút, cô cũng hy vọng trong mắt , nước M là nơi vật tư phong phú, kinh tế phát triển, ai ai cũng giàu .
“Nhà cửa bên đó đều cao lắm ? Cao mấy chục tầng lầu ?” “Cũng một ít, nhưng Kinh đô cũng nhà cao tầng mà. Bên đó phần lớn cũng giống bên , nhiều nhà là ở riêng từng căn, ở xa , bình thường gặp ai, nhiều ở mấy năm mà cũng quen hàng xóm.”
“Ôi chao, , vẫn là bên hơn. Mọi ở chung một công xã, việc gì thì rủ chuyện phiếm, chuyện gì, cùng giúp đỡ, bao.” Nghe Tần Du miêu tả, đám đông lập tức tìm sự an ủi. Nơi lạnh lẽo như , nhà cửa to đến mấy, mà đều lạnh nhạt, ai cũng quen ai, thì chán c.h.ế.t.
“ , đúng ! Con cũng thấy bên hơn.” Tần Du phụ họa. “Du Nha, chồng cháu giữ cháu ở bên đó ? Mẹ chồng cháu giàu như , cháu ở bên đó, thể ở sướng, ăn ngon.” “Con về đây, cũng thể ăn ngon, ở sướng mà.” “Du Nha, con bé lương tâm. Con với thanh niên trí thức Cố lâu như , bọn thím còn tưởng hai đứa cũng di dân về nữa! Không ngờ vẫn về!”
Tần Du . “Sau ngoài, công xã gì , chúng cũng thể , Tần Du của công xã chúng chỉ Kinh đô, mà còn cả nước ngoài!” Đi nước ngoài chơi, oai bao! Đủ để bọn họ khoe khoang về công xã một thời gian dài!
Những đó vì Tần Tiểu Giang trêu con mà tức giận với Tần Du, giờ đều kẹo của cô dỗ cho nguôi giận. Nhìn thấy đứa trẻ nào trong tay cũng kẹo, Tần Tiểu Giang đang trốn học lập tức cảm thấy kẹo trong túi còn ngọt nữa. Tần Du chỉ cho nó và Hắc Cẩu T.ử thôi ? Bây giờ, đứa nào cũng . Điều nghĩa là, trong mắt Tần Du, nó cũng giống như những đứa trẻ khác, gì đặc biệt.
“Tần Tiểu Giang, em học cùng Lý Chấn Vũ ? Sao còn ở đây?” Tần Du thấy Tần Tiểu Giang tới, ánh mắt lạnh lùng hỏi. Mới nãy Cố Cẩn hai đứa nhỏ nghịch, cô còn tin. Sau đó thấy ngoài sân tiếng trẻ con , cô mới , Tần Tiểu Giang đúng là nghịch thật! Không học, cầm kẹo của cô khắp nơi trêu chọc bọn trẻ, chỉ cho xem cho ăn, đám nhỏ tức đến mức ré lên.
Tần Tiểu Giang Tần Du, bỗng thấy một bụng ủy khuất, nó trừng mắt cô một cái, ném hết kẹo Tần Du cho đất, chạy vụt như một cơn gió. “……” Tần Du ngơ ngác. Cô còn hỏi nó tại , nó nổi giận . Tính tình thối tha, thể chấp nhận .
“Tần Tiểu Giang, đó cho chị!” Tần Tiểu Giang phanh gấp, cơ thể vẫn trượt về phía vài bước, nó đầu Tần Du. “Tần Tiểu Giang, em gì? Tại em trêu chọc bọn trẻ con?” “Em thấy bọn nó ngứa mắt!” “Vậy em hành vi của em xa ?” “Là bọn nó xa. Em xa!” Tần Tiểu Giang nghiến răng nghiến lợi đáp. “Tần Tiểu Giang, em ngứa đòn ?”
“Chị, chị chẳng thích em chút nào. Trong mắt chị, em cũng giống như bọn nó! Chị cho em kẹo, cũng cho bọn nó y như .” Tần Tiểu Giang “oa” một tiếng , càng càng thương tâm. Tần Du đến gần, nó chạy càng nhanh hơn, thoáng cái mất hút. “……” Đây là ghen tị? Ý nghĩ Tần Du cảm thấy dở dở .
“Tao phi! Tao phi! Mày là ai? Mày tưởng mày là ai? Mày tiền là mày ghê gớm !” “Tao là thất tiên nữ hạ phàm, lũ ma quỷ chúng mày, xem tao thu thập từng đứa một!” “Ha ha ha! C.h.ế.t ? C.h.ế.t ? Tất cả đều c.h.ế.t !” “Muốn bắt nạt bà , bà lột da mày! Rút gân mày!”
Một giọng quen thuộc mà điên loạn truyền đến. Tần Du theo tiếng động xa, liền thấy giữa tiết trời xuân, nhiệt độ khí tăng lên khiến chỉ mặc áo đơn, thím Xuân đang mặc hết lớp áo bông đến lớp khác, cầm một cây gậy quăng bên một cái, quăng bên một cái, lúc lúc lúc gào thét.
“Điên ! Năm ngoái, khi con với Tiểu Cố Kinh đô bao lâu, bả với Tần Hương ngoài bán bánh khoai đường, là đường cái gì dọa, là gặp chuyện gì, về nhà là thần trí rõ.” “Nhị thúc Tần của con mang bả tìm bà cốt vô dụng, tìm Quý lão xem, Quý lão bả đây là điên , cơ bản cách nào. Còn dẫn gặp bác sĩ Sầm của công xã, bác sĩ Sầm chẩn đoán, bả tâm thần phân liệt. Nhị thúc Tần còn đưa bả lên bệnh viện tâm thần, ở nửa tháng, khi về, cũng khá hơn.” Thẩm Hồng Mai đến bên cạnh Tần Du, kể cho cô tình hình của thím Xuân.
Tần Du chút kinh ngạc. Không ngờ cô ngoài mới hai tháng, thím Xuân thật sự điên . “Bất quá cũng may bả xa, chỉ ở cửa nhà lượn lờ, cũng còn đanh đá xảo quyệt gây chuyện như . Có lừa bả, bảo bả xa một chút, bả đều . Mỗi ngày cứ lẩm bẩm, ngơ ngơ ngác ngác.”
“Thím Xuân mà điên, Tần Tiểu Giang cũng ảnh hưởng. Người cứ trêu nó là con của đồ điên, cũng sẽ biến thành đồ điên. Có còn việc gì chọc nó, cả nó phân gia sẽ quản bọn họ, con với Cố Cẩn xuất ngoại, cũng mặc kệ nó. Hai tháng nay, Tần Tiểu Giang đ.á.n.h với đám trẻ con suốt! Mới nãy nó cố ý trêu bọn trẻ trong công xã, phỏng chừng là để trả thù thời gian nhạo nó.”
“……” Tần Du khẽ thở dài, thổn thức thôi. Nhớ biểu hiện của Tần Tiểu Giang, bỗng dưng thấy đau lòng.