Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 575: Kêu anh là chồng em

Cập nhật lúc: 2025-11-26 00:09:39
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cố Cẩn, , gì?” Tần Du chằm chằm đến khuôn mặt phát sốt, tim đập thình thịch như nai con chạy loạn.

 

Cố Cẩn khóe miệng nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm như một vòng xoáy cực lớn, đem khóa chặt, hỏi: “Em xem, gì?”

 

“Vết thương của …” Trong thời gian , Cố Cẩn vẫn luôn yên , gì cả. Ở bệnh viện, ngủ giường, cô ngủ giường gấp, hai vô cùng tôn trọng như khách.

 

“Em còn rõ hơn , sớm lành .”

 

“Anh mới nãy ngất ?” Tần Du tiếp tục hỏi.

 

“Anh bây giờ ngất.”

 

“Cho nên…”

 

“Cho nên, chứng minh một chút.” Cố Cẩn đôi mắt sâu thẳm, con ngươi đen như đá hắc diện thạch, chỉ Tần Du.

 

“Ha hả, nhưng em bụi bẩn. Em cũng giống , xe xa.” Tần Du sắc mặt ửng hồng .

 

“Anh ngại.”

 

“……” Cố Cẩn, thực giống lời của bệnh sạch sẽ nhẹ như ! Tần Du sức dậy: “ em ngại.”

 

mà, chờ. Mới nãy nhà tắm, em !” Cố Cẩn chút ai oán .

 

“……” Cô liền , Cố Cẩn chính vựng, tuyệt đối thể tin. Nghe một chút, đ.á.n.h bàn tính.

 

“Cho nên, là cố ý…”

 

“Như em nghĩ đấy.” Cố Cẩn trực tiếp hôn xuống, lấp kín môi cô. “Em nghĩ cái gì, em nghĩ cái gì? Hửm? Anh hẳn là hỏi, em đang nghĩ gì?”

 

“Anh nghĩ, cố gắng hơn. Tần thúc và kết hôn chúng , mà đều thai. Vợ ơi, hai chúng xác thực hảo hảo kiểm điểm .” Cố Cẩn nghiêm túc .

 

Tần Du chút buồn : “Chúng kiểm điểm như ? Hay là, chúng lấy sổ , bản kiểm điểm? Em quậy nữa, ? Đây đang là ban ngày ban mặt.”

 

“Ban ngày ban mặt mới thích hợp chính sự.”

 

“Được, , em . Anh dừng một chút, em . Em cũng con, con của chúng , thật nhiều đứa cũng .” Tần Du ôm lấy mặt Cố Cẩn, nghiêm túc .

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Nguyện vọng , hiểu rõ, chẳng lẽ ? Chỉ là, như bây giờ, gấp gáp, em tắm … Ách…” Động tác Cố Cẩn dừng , nhưng dừng từ bỏ, mà là tiến … Cô chỉ lo cùng điều kiện, mà chú ý, cô và sớm thẳng thắn với . Cảm giác căng đầy, cho phòng tuyến bộ vỡ đê, thể cứu vãn.

 

“Kêu là chồng em…” Cố Cẩn sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm tình, dũng tiến lên. Cảm giác áp lực bấy lâu, thế như chẻ tre bùng nổ.

 

“Em chút quen, ban ngày…” Tần Du mở đôi môi nãy giờ vẫn c.ắ.n chặt. Ánh mặt trời chói chang, cây cối xanh biếc, đóa hoa nở rộ, cảm giác mát lạnh như , thấp thỏm kích thích.

 

“Hửm?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-575-keu-anh-la-chong-em.html.]

“Em lo …”

 

“Chúng ở lưng chừng núi, giờ ai mà đến?” Cố Cẩn hỏi vặn , thanh âm càng thêm khàn khàn: “Kêu chồng em.”

 

“Gâu gâu gâu gâu…” “Chị ơi, rể ơi…” Trong sân, tiếng của Hắc Hắc và Lý Chấn Vũ bỗng dưng vang lên. Hai trong phòng đồng thời cứng đờ. Tần Du thẹn bực trừng Cố Cẩn một cái: “Em , sợ tới… Buông em …” Cố Cẩn sắc mặt đen sì, vẻ mặt bá đạo: “Không buông.” “Trẻ con ở bên ngoài.” “Không sợ!” Cố Cẩn bảo trì tư thế, bất động. Tên dây, thể bắn?

 

“Chị ơi, rể ơi, em hỏi đại đội trưởng, bọn họ hai về . Hai nhà ?” Lý Chấn Vũ hỏi một câu. Tần Du ngẩng đầu Cố Cẩn, Cố Cẩn ánh mắt ủy khuất, trong ủy khuất mang theo vài phần quật cường, cam lòng: “……”

 

“Lý Chấn Vũ, chị đang t.h.u.ố.c cho rể! Em ở sân chơi với Hắc Hắc một lát, t.h.u.ố.c xong, bọn chị liền ngay!” Tần Du nghiến răng nghiến lợi, cố cho giọng thật bình tĩnh.

 

“Ồ. Vâng ạ!” Lý Chấn Vũ đáp.

 

Không bao lâu, liền tiếng Lý Chấn Vũ trêu chọc Hắc Hắc: “Hắc Hắc, qua bên , đây.” “Này, Hắc Hắc. Chị đang t.h.u.ố.c cho rể, ngoan, sân chơi!” Cố Cẩn mím môi, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tươi . Đứa nhỏ tồi, nhầm. Vợ , càng tồi.

 

***

 

Mười phút . Cố Cẩn ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng tới. Hắc Hắc thấy Cố Cẩn , chậm rì rì vẫy vẫy cái đuôi, đó, tiếp tục ở bên giàn nho bằng hai chân chơi. “……” Cố Cẩn.

 

Tần Du nhanh chóng thu dọn, sửa sang quần áo, cũng . Hắc Hắc thấy Tần Du, từ bên giàn nho phi như tên b.ắ.n tới, hai chân thẳng, hai chân sức ôm lấy chân Tần Du. Cái đuôi vẫy a vẫy, vẫy đến trương dương kiêu ngạo. Đầu còn ở Tần Du cọ a cọ. “Gâu gâu…” Không ngừng nũng.

 

“……” Cố Cẩn đôi mắt nặng nề con ch.ó Pug , nội tâm chịu vô đả kích, càng đối với nhân cách mị lực của sinh nghiêm trọng hoài nghi. Lúc về Kinh đô, nó đều là theo ! Là mang nó lên núi chơi, mang nó luyện bản lĩnh! Đây là ý gì? Nhìn thấy , dường như thấy. Xem Tần Du, hận thể đem treo Tần Du xuống.

 

“Được ! Được ! Về ! Tiểu Hắc Hắc lớn lên ít.” Tần Du vỗ vỗ đầu Hắc Hắc, đến hai mắt cong cong. “Ngoan! Không cần ôm. Chị đồ ăn ngon cho các em.” Tần Du một bên một bên . Chó con nhiệt tình như , uổng công cô cho nó ăn ngon, uổng công cô ở nước ngoài cũng nhớ nó. Hắc Hắc vẫn ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Tần Du buông, tiếp tục nũng. Tần Du mềm lòng như nước. Quá đáng yêu, con ch.ó lương tâm.

 

“Phịch!” Cố Cẩn túm gáy Hắc Hắc, ném thẳng đất, mắt thanh đạm: “Vợ của , ngươi ôm cái gì mà ôm?” “……” Tần Du buồn , Cố Cẩn đến cả ch.ó cũng ghen? “Bốn năm tháng tuổi, thể thiến. Tỉnh phiền phức!” Cố Cẩn nữa mở miệng. “……” Tần Du hít sâu một . Vốn định vì Hắc Hắc hai câu, nhưng nghĩ , Cố Cẩn cũng sai.

 

Con ch.ó con rõ ràng hiểu lời Cố Cẩn, Cố Cẩn ném sang một bên, nó từ mặt đất bò dậy, đến bên cạnh Cố Cẩn, cọ cọ mu bàn chân , "gâu" một tiếng lên giày , nũng. “Ha hả, đồ ch.ó mặt xệ!” Cố Cẩn một chân đá nó văng , thần sắc nghiêm túc, khẩu lệnh vang lên: “Nghiêm, vị trí!”

 

Lý Chấn Vũ cùng Hắc Hắc đồng thời giật , nhanh chóng mặt Cố Cẩn. Hắc Hắc ngay ngắn, thành thành thật thật, còn bộ dạng nũng mới nãy. Lý Chấn Vũ hai tay khép sát đùi, thể nhỏ bé căng cứng, một đôi mắt, sợ hãi vui sướng Cố Cẩn. “Lý Chấn Vũ, cái gì, !”

 

“Báo cáo rể! Lúc hai ở nhà, em nước cho rùa đen nhỏ của chị, em mỗi ngày đều mang Hắc Hắc huấn luyện, bọn em mỗi ngày trời sáng liền lên núi, em học Hắc Hắc ở ngoài trường học chờ em. Nó gây họa, chỉ là… chỉ là…” “Chỉ là cái gì?”

 

“Chỉ là em thường xuyên cùng Tần Tiểu Giang học… Không Tần Tiểu Giang dạy hư em, là em vốn dĩ ngứa ngáy khó chịu. Anh rể, cầu xin đừng cho ông nội em… Ông nội nếu , sẽ tức giận, sẽ thất vọng…” Lý Chấn Vũ lên.

 

Từ nhà Thẩm Hồng Mai , về trường học, cả buổi chiều đều tâm thần yên. Sợ hãi Cố Cẩn phê bình, sợ hãi Lý Chi Minh . Mang Hắc Hắc trở về, một đường do dự một đường thấp thỏm, cảm thấy việc , Cố Cẩn đều sẽ . Thay vì chất vấn, còn bằng tự thú nhận. “Biết sai ?” Cố Cẩn chậm rì rì hỏi. “ ạ.” “Nếu ngay từ đầu là sai, vì còn trốn học?” Cố Cẩn tiếp tục hỏi. “Cô giáo chuyện thanh âm dường như bài hát ru ngủ, liền ngủ. Hơn nữa, nội dung cô em đều .” Lý Chấn Vũ yếu ớt đáp. “Đều liền giảng?” “Anh rể, em sai .” Lý Chấn Vũ cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi. “Nếu sai , bản kiểm điểm. 300 chữ, một chữ cũng thể thiếu!” Cố Cẩn thần sắc thanh lãnh . “Dạ. Vâng ạ.”

 

Tần Du chui phòng bếp bắt đầu chuẩn bữa tối, Lý Chấn Vũ ở ghế đá kiểm điểm, Cố Cẩn huấn luyện Hắc Hắc xoay vòng vòng. Màn đêm buông xuống, Tần Du đồ ăn, mời Lý Chi Minh từ trại chăn nuôi xuống. Trạng thái của Lý Chi Minh so với năm hơn nhiều, tóc bạc càng nhiều, nhưng tinh thần quắc thước, đường còn tập tễnh, bước chân khỏe mạnh.

 

“Lý lão , cảm ơn ông!” Trên bàn cơm, Tần Du vì Lý Chi Minh rót một chén rượu. “Lý lão , con lấy rượu, cảm ơn ông!” Cố Cẩn cũng cung kính nâng chén cảm tạ. Lý Chi Minh liếc Cố Cẩn, mặt tràn ý : “Cậu nhóc vận khí tồi.” “Làm phiền ông hao tâm tổn sức!” Cố Cẩn Lý Chi Minh với ánh mắt đầy kính nể. “Hai đứa vận khí đều !” “Nhờ lời chúc của ông!” Về chuyện bệnh của Cố Cẩn, Tần Du từ đáy lòng bội phục, Lý Chi Minh đúng là đại y sư! Có một vị đại sư ở đây, cô nhất định hảo hảo học tập.

 

“Tuy còn trẻ, nhưng trở về, vẫn là hảo hảo tĩnh dưỡng.” Cơm nước xong, Lý Chi Minh dặn dò hai vài câu, liền mang Lý Chấn Vũ về trại chăn nuôi. “Bản kiểm điểm của Lý Chấn Vũ cũng tệ lắm.” Tần Du thu dọn xong bát đũa, cầm lấy bản kiểm điểm của Lý Chấn Vũ lên xem. Bản kiểm điểm ý tứ rõ ràng, trật tự rành mạch, đơn giản tóm tắt miêu tả lầm của , diễn biến tâm lý phức tạp, cuối cùng thăng hoa đến mức với sự bồi dưỡng của tổ quốc, phụ lòng dạy dỗ của giáo viên, nội dung kiểm điểm ngắn gọn, tư tưởng sâu sắc.

 

“Đứa nhỏ , cảm giác đơn giản nha. Có thể trọng điểm bồi dưỡng.” Cô bảy tám tuổi thời điểm, chỉ các loại chơi, ông nội dạy thật lâu cô mới nhận mấy chữ, Lý Chấn Vũ thể bản kiểm điểm dài như . “Đứa nhỏ , tư tưởng chính trực, đảm đương, là nhân tài đáng bồi dưỡng.” Mới nãy trốn học, nếu là đứa trẻ tâm tư khác sẽ đem trách nhiệm bộ đẩy cho Tần Tiểu Giang, nhưng . “Đứa trẻ tiền đồ như , liền giao cho thầy Cố .” Tần Du . “Bác sĩ Tần chỉ định giao một đứa cho thôi ?” “Sao thể? Tần Tiểu Giang tuy hư, nhưng vẫn là thể từ bỏ.” “Ừm. Rất vì chồng em mà sắp xếp công việc!”

 

Tần Du , thể , ở mảng giáo d.ụ.c trẻ con , Cố Cẩn thật sự tài, và hề qua loa. “Sợ ?” “Hai đứa mà sợ? Em sinh cả một đội bóng đá, đều thể dạy . Vợ ơi, cố lên! Em sinh, dưỡng dạy, nuôi lớn đều tiền đồ!” “Tự tin như ?” “Chắc chắn. Chỉ là, em sinh !” Cố Cẩn đem Tần Du bế lên, lập tức về phía giường. “Chúng buổi chiều mới…” “Đó là buổi chiều, buổi tối còn bắt đầu.” “……” Ban ngày buổi tối đều ngừng, eo cô khẳng định sẽ gãy!

 

 

Loading...