Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 576: Mụ đàn bà này thần kinh thật!
Cập nhật lúc: 2025-11-26 00:09:40
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm .
Tần Du dậy thật sớm, cũng như ngày, chị tới trại heo giúp Lý Chi Minh cho heo ăn , về nhà bữa sáng, đó vườn chăm mấy luống hoa, đám cỏ.
“Lát nữa em thăm mợ, mợ việc gì thì em qua chỗ Quý lão. Chạy một vòng như , chắc cũng xong tiết buổi sáng. Nếu kịp giờ, tụi cùng qua phòng y tế, lâu gặp đồng chí Tiểu Mỹ.” Tần Du với Cố Cẩn.
“Chắc là kịp đó. Nếu tan, em cứ , đợi ở đây.”
“Vâng, cũng .”
Hai khỏi sân, dọc đường gặp ít bà con trong thôn .
“Cố trí thức, dạy học ?”
“Vâng.”
“Du Nha, qua chỗ Quý lão hả?”
“Vâng.”
“Hai vợ chồng giỏi thật, một thầy giáo, một bác sĩ.”
“Ai bảo văn hóa trình độ chứ? Ai bảo kiếm tấm chồng trí thức? Không chỉ là trí thức, mà còn là tiền nữa.”
Cả công xã cuối cùng cũng còn ai xì xào chuyện họ ly hôn nữa, trong mắt bà con, hai bây giờ mới đúng là sống những ngày t.ử tế.
Người thì hâm mộ, kẻ thì cảm thán.
Cổ Thúy Lan cũng trong đám đông, bàn tán về vợ chồng Tần Du, Cố Cẩn, ả mới hai họ bên trải qua nhiều chuyện đến , cũng mới tin hôm qua họ từ nước ngoài trở về.
Họ chỉ chống lưng ở công xã, mà ở nước ngoài cũng quan hệ.
Dù Tần Du và Cố Cẩn bối cảnh, nhưng thấy hai họ về hướng trái ngược với , Cổ Thúy Lan vẫn đầy mặt oán khí. Con đường Tần Du và Cố Cẩn là tri thức, là văn hóa; như ả, hôm qua tới công xã, hôm nay "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" đồng việc, mà còn cái việc Tần Chấn Bân hôm qua giao: rải phân heo!
Ả là con gái, từ thành phố về, mới thèm thứ việc bẩn thỉu !
Hôm qua ả tìm Cố Cẩn, định lân la quen, nhờ cho dạy học chung, nhưng Cố Cẩn cứng như đá, dầu muối ăn.
Hôm nay nhất định tìm một , một thể đỡ đần công việc cho ả.
Cổ Thúy Lan quanh đám đông, phần lớn đều đôi cặp, cơ hội.
Đảo mắt một vòng, ả nhanh chóng phát hiện một đàn ông một , tướng mạo khỏe mạnh, da ngăm đen, khóe miệng luôn nhếch lên, trông vẻ dễ bắt chuyện.
“Chào ! Em là Cổ Thúy Lan, trí thức mới đến hôm qua. Anh tên gì ?”
Lương Quân đang vác cày, cúi đầu thấy là ả, bèn : “ tên Lương Quân. Ha hả ha hả...”
“Ha hả...” Lương Quân , Cổ Thúy Lan cũng theo.
“Ha hả ha hả...” Lương Quân vẫn .
“Ha hả.” Cổ Thúy Lan cho ngớ ngẩn, hỏi: “Lương Quân, cái gì thế?”
“Cổ trí thức, sáng sớm cô rửa mặt ? Mắt cô dính ghèn kìa.” Lương Quân chỉ mắt Cổ Thúy Lan, hỏi.
“...” Cổ Thúy Lan sờ lên mắt , quả thật quệt một cục ghèn nhỏ, “Ha hả...”
Cổ Thúy Lan bực hổ, chỉ độn thổ ngay lập tức.
“Không . Lúc rửa mặt cũng thế . giờ thì , vợ . Cổ trí thức, khuyên cô nên tìm một đàn ông, lập gia đình , ngoài sẽ như nữa.” Lương Quân khuyên nhủ với vẻ nghiêm túc.
“...” Anh cũng vợ ? Cổ Thúy Lan thoáng hụt hẫng, nhưng ả vẫn tự tin sức hấp dẫn của , bèn liếc mắt đưa tình với Lương Quân, : “Lương Quân, hôm nay tay em đau, giúp em rải ít phân heo ?”
Lương Quân sững sờ một lúc, phá lên: “Cô định bỏ công điểm hả? Được thôi, thể việc của hai , lãnh gấp đôi công điểm.”
Nụ của Cổ Thúy Lan cứng đờ.
“ báo với đội trưởng đại đội ngay đây.” Lương Quân hớn hở .
“Anh ! Em cần công điểm hồi nào?” Cổ Thúy Lan nghiến răng hỏi.
Lương Quân ngơ ngác.
“ là đồ đầu gỗ tí phong tình nào! Chẳng lẽ chuyện giúp đỡ khác là gì ? Thôi, thèm với nữa! Anh mà cày ruộng của .”
“...” Lương Quân gãi đầu, hiểu gì cả: “Là cô rải phân heo, bảo , sai chỗ nào ?”
“...” Người cùng cũng bật , trêu chọc: “Lương trí thức, "" với đó, ?”
Lương Quân giật nảy , : “ . Quế Trân nhà như , "" với cô .”
Cổ Thúy Lan đằng xa, thấy lời của Lương Quân, mặt mũi mất sạch, ả ngược , xối xả mắng mặt Lương Quân: “Anh đúng là đồ ngu, đồ đần, ai thèm "" với ? Anh tự đái mà soi .”
“...” Mụ đàn bà thần kinh thật!
Chẳng mấy chốc tới đồng, ai việc nấy, cuốc đất, cày ruộng, rải phân heo.
Cổ Thúy Lan đống phân heo bẩn thỉu, cứ chần chừ mãi chịu động tay.
Mọi việc hăng hái, chẳng ai để ý đến tâm lý mỏng manh của ả.
Cổ Thúy Lan càng cảm thấy lòng tự trọng cao quý của hết đến khác chà đạp.
***
Cố Cẩn đến trường học.
Tần Du ghé qua nhà Thẩm Hồng Mai một chuyến. Sau một đêm suy nghĩ, Thẩm Hồng Mai chấp nhận sự thật là đang mang thai.
Đứa bé hoài , bỏ chắc chắn là .
“Du Nha, con thật sự ngại mợ sinh thêm một đứa nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-576-mu-dan-ba-nay-than-kinh-that.html.]
“Mợ. Trông con vui giả lắm ? Con vui thật mà, vui ơi là vui!”
Thẩm Hồng Mai thấy Tần Du vui mừng hớn hở mặt, bèn : “Chỉ là, mợ cũng lớn tuổi thật .”
“Mợ, mợ đừng lo. Con sẽ ở bên mợ, mãi cho đến khi tiểu nhà họ Tần chúng chào đời.”
Đời , Thẩm Hồng Mai tái hôn, cũng thêm đứa con nào.
Đời , bà chỉ cần sống cùng Lý Chi Minh như , tránh kiếp nạn , là thể bình an.
Tháng 10 năm nay khôi phục thi đại học, kỳ thi sắp xếp tháng 12, chị thể ở bên Thẩm Hồng Mai cho đến khi bà sinh con bình an, đó thi.
“Con ủng hộ như , mợ cũng an tâm .” Thẩm Hồng Mai trút gánh nặng trong lòng.
“Vậy con việc đây.”
“Ừ.”
Tần Du qua chỗ Quý lão dạo một vòng. Bệnh phong thấp của ông lão đỡ hơn nhiều, ngày nào ông cũng nghiên cứu d.ư.ợ.c lý, nhưng ông Tần Du thêm kinh nghiệm lâm sàng, nên khi giảng giải cho chị một kiến thức châm cứu, ông liền "thả" cho chị , bảo chị đến phòng y tế tiếp xúc nhiều với bệnh nhân hơn.
Vừa ngoài thì gặp ngay Cố Cẩn cũng xong tiết học buổi sáng.
“Ô, trí thức tuấn từ tới, định đây?” Tần Du chào hỏi.
Cố Cẩn liếc chị một cái, đáp: “Về nhà vợ .”
“Vợ là ai thế? Mắt tinh thật.”
“Này, gì ơi, đang chuyện với mà, thèm để ý thế?”
Cố Cẩn dừng bước, nghiêm túc : “Vợ thích chuyện với phụ nữ khác.”
“... là phụ nữ khác ?”
“Một phụ nữ còn nhận trí thức trai là đây, chẳng lẽ ?” Cố Cẩn hỏi vặn .
“Ha ha ha, Cố Cẩn, đó. Đừng tự luyến thế ?” Tần Du nhịn , kéo tay , : “Anh trí thức tuấn , là của nhà .”
“Biết là .” Cố Cẩn Tần Du thì mặt lạnh, nhưng lúc về phía , nụ môi che giấu nổi.
“Ố, xem ai về đây ?” Hai còn phòng y tế, Sầm Luân , thấy hai họ, ngạc nhiên mừng rỡ.
“Bọn em về hôm qua, lúc đó với Tiểu Mỹ khám bệnh vắng nhà.” Tần Du đáp.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ánh mắt Sầm Luân dừng Cố Cẩn, một hồi lâu, kéo gần, ngắm nghía kỹ càng từ một lượt, : “Ừm, hồi phục tệ. Cẩn Nhi nhà sắc mặt hồng hào hẳn . Chứng tỏ Tần Du nhi quả thật chăm .”
Cảm khái xong, bỗng vô cùng lưu manh, vỗ một cái m.ô.n.g Cố Cẩn: “Cái m.ô.n.g tròn đầy hẳn , sờ sướng tay thật.”
“...” Cố Cẩn ( sàm sỡ).
“...” Tần Du (trơ mắt Cố Cẩn sàm sỡ).
Sầm Luân đúng là đổi chút nào.
“Thời gian ở đây, sờ đồng chí Phan Tiểu Mỹ chán , nên đổi cảm giác ?” Cố Cẩn nén cơn giận vì sàm sỡ, giọng trầm trầm hỏi.
Sầm Luân lập tức nhảy dựng lên: “Cố Cẩn Nhi, bậy bạ gì thế, sờ đồng chí Phan Tiểu Mỹ hồi nào? chỉ hứng thú với thôi!”
Cố Cẩn hài lòng với phản ứng của . Dám ăn đậu hũ của , nhiều cách trị. Cố Cẩn ghét bỏ lùi xa một hai bước, nắm tay Tần Du : “ hứng thú với , là vợ !”
Sầm Luân khinh khỉnh: “Có vợ thì khoe khoang lắm !”
“Ha hả, cũng tìm một vợ về vỗ béo !”
“Đồ dở !” Sầm Luân hừ lạnh một tiếng.
Cố Cẩn .
Tần Du cũng .
Thấy chẳng ai dỗ , Sầm Luân đau khổ tủi , : “ vất vả lắm mới về đây, đầy mạo hiểm, ngờ về chọc tức, thiên lý hả? Tần Du Nhi, trị chồng , nếu tức c.h.ế.t, sẽ mất một yêu quý em đấy!”
“Hôm qua khám bệnh nguy hiểm lắm ?” Tần Du hỏi.
“Rất nguy hiểm!” Phan Tiểu Mỹ rót nước cho Tần Du và Cố Cẩn, Sầm Luân trả lời: “Là một kẻ nghiện thuốc. Vì thỏa mãn cơn nghiện, bán cả con trai con gái, nhà nghèo đến mức chỉ còn bốn bức tường rách, vợ liều mạng với , lén bỏ t.h.u.ố.c nước, vợ cũng nghiện theo. Hai vợ chồng thể tự kiểm soát, gã đàn ông đó bắt vợ cái nghề bẩn thỉu kiếm tiền.”
“Hai bôn ba bên ngoài mấy tháng trời, lúc về thì ai cũng bệnh nặng, vợ nhiễm bệnh, chồng cũng nhiễm bệnh. Sống bằng heo chó. Lúc chúng đến khám bệnh, bọn họ còn bắt lấy tay Sầm Luân, nếu cho tiền, sẽ chúng lây bệnh luôn.”
“Độc ác quá!” Tần Du mà phẫn nộ.
“Chứ còn gì nữa, lúc đó em tức điên lên, đá thẳng một cú, gã đàn ông đó suýt nữa tắt thở.” Phan Tiểu Mỹ hừ lạnh.
“Hôm qua, đúng là cảm ơn đồng chí Tiểu Mỹ.” Sầm Luân tuy thích việc , Phan Tiểu Mỹ cũng bám theo đó, nhưng chuyện cảm ơn cô.
“Vậy mà còn dám ghét bỏ em cứ theo ?” Phan Tiểu Mỹ giận dỗi hỏi .
“Đồng chí Tiểu Mỹ, cô hiểu lầm , ghét bỏ, chỉ sợ lỡ việc của cô thôi!” Sầm Luân giải thích, vẻ thiếu tự tin.
“Việc của em chính là bảo vệ ! Anh xem, còn đuổi em nữa ?”
“Không đuổi nữa, ?”
“Quá ! Ôi, tâm trạng vui quá!” Phan Tiểu Mỹ tươi như hoa: “Tần Du, chị về là dễ chuyện hẳn. Sau , chị thường xuyên tới đây đó.”
“Được. Chị ngày nào cũng tới.” Dù đây cũng là địa bàn của chị.
“Thích quá. Nghe nước ngoài lắm, chị kể em với?”
“Được.”
Thấy Tần Du và Phan Tiểu Mỹ bắt đầu trò chuyện, Sầm Luân lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, với Cố Cẩn: “Chúng phòng trong chuyện.”