Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 585: Anh đến đón em

Cập nhật lúc: 2025-11-26 02:39:32
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bà chồng bên ngoài của Đào Hồng họ Tôn, chúng gọi là Tôn bà tử. Tôn bà t.ử sinh ba đứa con, con trai cả lấy vợ riêng, con gái thứ hai lấy chồng, bà ở với con trai út.”

 

“Hoàng đế thì yêu con trưởng, dân thường thì cưng con út. Tôn bà t.ử cưng nhất chính là thằng con út Côn Sắt, cũng là chồng của Đào Hồng.”

 

Cái Tần Du , là ai cũng .

 

Tôn bà t.ử là cưng chiều, đây rõ ràng là nuông chiều quá mức!

 

Nuôi một thằng con trai trách nhiệm, can đảm, chỉ một bộ dạng lưu manh.

 

“Sau đó thì ?”

 

Bà mụ thở dài một tiếng: “Nhà họ ... Ai, vẫn là nữa, cứ như các vị thấy đấy...”

 

“...Bà thì thôi. Vừa cháu sửa t.h.a.i vị cho cô . Cổ t.ử cung mở , thể bắt đầu sinh, lát nữa t.h.a.i nhi nếu , chỉ thể rạch tầng sinh môn.” Bảo bà mụ chuyện, thực cô cũng chỉ đ.á.n.h lạc hướng sự chú ý của sản phụ.

 

Cùng một công xã, Côn Sắt ầm ĩ uy h.i.ế.p bà mụ, bà dám cũng là điều dễ hiểu.

 

“Vừa nãy, đau lắm, bây giờ đau quá...” Đào Hồng giường kêu lên.

 

“Bây giờ đừng nghĩ đến đau đau, đứa bé trong bụng cô lớn, cổ t.ử cung mở hết, nhanh là sinh thôi. Bây giờ, bảo cô thở, cô thở, bảo cô hít , cô hít , theo nhịp co của t.ử cung.”

 

Câu nhanh là sinh thôi” của Tần Du Đào Hồng phấn chấn lên vài phần, bắt đầu phối hợp.

 

“Thở ...”

 

“Hít ...”

 

“A! A! Không sinh , cho c.h.ế.t !”

 

“Trời g.i.ế.c! Côn Sắt mày là đồ khốn nạn! Mày bán con tao, tao sẽ g.i.ế.c mày!!”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Đào Hồng liều mạng chửi, liều mạng rặn.

 

Côn Sắt bên ngoài thấy Đào Hồng c.h.ử.i bới trong phòng, tức đến nghiến răng, mắt trợn tròn, hận thể ăn tươi nuốt sống Sầm Luân, trói bọn họ, càng hận thể xé nát Đào Hồng.

 

Sầm Luân ánh mắt lạnh lùng , mặt biểu cảm.

 

“A...” Miệng nhét đầy rơm, nước dãi chảy đầy đất, Tôn bà t.ử cố sức c.ắ.n rơm, khoang miệng chút trống, rơm nhổ , mặt căng đến đau rát, nhân lúc thể hô hấp, bà lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng, cứu mạng! Có g.i.ế.c chúng !”

 

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

 

Bên ngoài thấy tiếng kêu cứu, dừng chân xem, nhưng ai dám sân nhà Tôn bà tử, mà chạy nhanh đến công xã tìm đại đội trưởng hỗ trợ.

 

Toàn bộ công xã đều đang chú ý đến chuyện Đào Hồng sinh con, đại đội trưởng cũng , nhưng nhà Côn Sắt quá quái dị, ông dám dây , ai gọi, ông coi như .

 

“Đại đội trưởng, cứu mạng!”

 

“Đại đội trưởng, cứu mạng!”

 

“Các chuyện gì , mà trói thành thế ?” Đại đội trưởng của công xã Đào Hồng hơn 50 tuổi, hai tay chắp lưng, vẻ mặt bất đắc dĩ , thấy bộ dạng của con Côn Sắt, nghiêm mặt hỏi.

 

“Ông là đại đội trưởng của công xã chúng , là đại đội trưởng của công xã khác, xã viên của ông trói, ông hỏi nguyên nhân, chúng chuyện !” Tôn bà t.ử tức giận hỏi.

 

“Cậu thanh niên trông trai thế , là bậy ?” Đại đội trưởng hỏi .

 

“...” Tôn bà t.ử hỏi đến cứng họng, càng thêm tức giận: “Đại đội trưởng, ông trông mặt mà bắt hình dong ! Thằng Côn Sắt nhà xí lắm ? lúc trẻ xí lắm ?”

 

Đại đội trưởng liếc cho bà một cái rõ khinh.

 

Sầm Luân, nãy giờ luôn căng mặt, chút nhịn , đôi mắt đào hoa xinh đại đội trưởng, phong tình vạn chủng : “Đại đội trưởng, ngài thật là hiểu lý lẽ!”

 

“Có chuyện gì ? Đồng chí.” Đại đội trưởng đầu hỏi Sầm Luân.

 

“Bên trong nhà, vợ của đang sinh con, gã , cởi trói xong, sẽ đốt nhà bà mụ. Người phụ nữ bên trong lúc nãy , con sinh , chồng cô sẽ đem con bán. Không còn cách nào, chỉ đành trói họ .” Sầm Luân nhún vai, bất đắc dĩ trả lời.

 

“Hắn bậy!” Tôn bà t.ử lớn tiếng phản bác: “Hắn bậy bạ!”

 

“Tôn bà tử, bà im miệng! Các là hạng gì, còn ! Công xã chúng loại súc sinh như các ! Sống yên ? Người mời bà mụ đến đỡ đẻ cho con dâu các , các còn đốt cả nhà bà ! Hại đủ, còn bán cả con?”

 

“Không .”

 

“Còn ! Mấy cái tâm tư của các , bẩn thỉu chịu ! Nói gì thì cũng là cháu nội nhà họ Tôn, thể chuyện như !”

 

“Ông thì lắm! Con đĩ bên trong đức hạnh thế nào, ông cũng rõ mà, ai cái t.h.a.i trong bụng nó là của ai?” Tôn bà t.ử đại đội trưởng mắng đến còn chỗ dung , liền cãi cùn.

 

“Đào Hồng đức hạnh thế nào, chẳng cũng do thằng Côn Sắt nhà bà cưới về .”

 

“Nó là một chổi, khắc chồng! Ông xem nó cửa nhà , thằng Côn Sắt nhà vốn đang thuận buồm xuôi gió, giờ thì lận đận đủ đường, một chút suôn sẻ. Cũng nó mang theo cái quỷ gì cửa.” Tôn bà t.ử càng nghĩ càng thấy gia môn bất hạnh: “Ông mau kéo nắm rơm trong miệng Côn Sắt !”

 

Đại đội trưởng chút khó xử, ánh mắt lảng tránh, đầu Sầm Luân: “Đồng chí, xem?”

 

Sầm Luân đại đội trưởng, hứng thú hỏi: “Đại đội trưởng, ông trông vẻ sợ họ?”

 

“Cậu .”

 

“Đại đội trưởng tiện thì thôi. Dù lát nữa cũng sẽ mời ông chuyện.” Sầm Luân vội, dù gì cũng trói chặt.

 

“A! A! Đau quá!” Trong phòng truyền đến tiếng hét chói tai của Đào Hồng, âm thanh đó mà rùng .

 

“Đồng chí, con của vợ Côn Sắt, chắc là sinh chứ?” Đại đội trưởng hỏi.

 

“Oa a, oa a, oa a...” Trong nhà đột nhiên truyền tiếng nỉ non của trẻ con, tiếng lớn, oe oe vài tiếng im bặt.

 

tín hiệu đại đội trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Sinh . Sinh .”

 

“Sinh , sinh , con đĩ Côn Sắt sinh , thả chúng !” Tôn bà t.ử cũng chút kích động.

 

“Gấp gì?” Sầm Luân lạnh nhạt hỏi .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-585-anh-den-don-em.html.]

“Tôn bà tử, bà cũng thật. Đào Hồng sinh con, quan tâm tình hình đứa bé, cũng quan tâm tình hình Đào Hồng. Chỉ quan tâm đến bản các !” Đại đội trưởng nổi, trách mắng.

 

“Đại đội trưởng, ông với nó là một giuộc! Thái độ của nó như thế, ông giúp chúng thì thôi, còn mắng chúng ! Ông gì? Muốn hùa theo nó trộm cháu nhà ?” Tôn bà t.ử cãi , vô lý hỏi ngược.

 

“...”

 

“...” Đại đội trưởng tức đến râu vểnh mắt trợn: “Tôn bà tử, lương tâm bà ch.ó tha !! Chuyện rắc rối nhà các , bà tưởng quản ?”

 

thấy đúng là thế! Thằng công t.ử bột , ý !”

 

“Bà già , mới tát bà hai cái, bà còn chừa !” Phan Tiểu Mỹ dẫn một đội cảnh sát mặc đồng phục , nặng nề cảnh cáo Tôn bà tử: “Sau bà còn bậy về , đ.á.n.h cho bà rụng hết răng! Còn nữa, gọi là công t.ử bột!”

 

“Cô, cô gì? Cô dẫn cảnh sát tới gì?” Tôn bà t.ử thấy trận cảnh sát nào lớn như , sắc mặt lập tức đổi, dọa đến run lẩy bẩy.

 

“Bắt !” Phan Tiểu Mỹ chằm chằm, khóe miệng nhếch lên trả lời: “Ai là thì chúng bắt đó.”

 

Nói đoạn, cảnh sát đến bên Côn Sắt, cởi trói cho , lập tức còng tay .

 

“Các gì? Các bắt con ? Con ? Các bằng chứng mà bắt ! kiện các !” Tôn bà t.ử la lớn.

 

khuyên bà nên im . Bằng dùng giẻ thối nhét miệng bà đấy.” Phan Tiểu Mỹ lạnh lùng .

 

Mới Phan Tiểu Mỹ đánh, mặt vẫn còn đau, Tôn bà t.ử lập tức im bặt.

 

“Con trai, xem một chút .” Trong phòng, Tần Du dùng tã lót quấn đứa bé , bế đến mặt Đào Hồng.

 

Đào Hồng hư thoát, nước mắt rơi xuống, : “Nó là con sinh .”

 

“Phải. Mẹ tròn con vuông.” Tần Du thở phào nhẹ nhõm, quá trình sinh nở của Đào Hồng lên cơn nghiện, một hô hấp suy kiệt, vô cùng mạo hiểm, cũng may là sức sống của phụ nữ mạnh mẽ, sinh xong cũng băng huyết, chỉ là suy yếu.

 

mà, thể để bán con trai .” Đào Hồng giơ tay ôm lấy đứa bé.

 

Tần Du đặt đứa bé bên gối cô, : “Cô tạm thời thể yên tâm, cảnh sát bắt . Cảnh sát lát nữa cũng sẽ đưa cô , cô phối hợp một chút. Theo thấy, cô đến đồn cảnh sát, còn an hơn là ở nhà họ Tôn.”

 

Đào Hồng kinh ngạc Tần Du, nước mắt trào , : “Cảm ơn.”

 

Bà mụ cũng vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “Du Nha, đây, đây là ?”

 

“Bà ơi, đừng sợ. Cảnh sát tới chỉ là để tìm hiểu một chuyện thôi.” Tần Du cởi găng tay và áo phẫu thuật.

 

Ngoài sân.

 

Côn Sắt đưa .

 

Tôn bà t.ử cũng đưa .

 

Đào Hồng mới sinh con xong, tạm thời đưa .

 

Trong thôn, những tiếp xúc, quan hệ mật thiết với Côn Sắt, đều gọi đến hỏi chuyện.

 

Nghe cảnh sát hỏi chuyện, Tần Du mới rõ ràng một chuyện nhà họ Tôn.

 

Tôn Côn Sắt là con trai út trong nhà, Tôn bà t.ử cưng chiều đến vô pháp vô thiên, lêu lổng, ăn . Anh cả và chị dâu quen cách giáo d.ụ.c của Tôn bà tử, kết hôn lâu liền riêng.

 

Sau khi cả chị dâu riêng, Côn Sắt việc, một Tôn bà t.ử kiếm công điểm, sống qua ngày đoạn tháng, Côn Sắt chê sống khổ, liền bỏ nhà .

 

Lần liền hơn nửa năm, lúc trở về thì vênh váo, tiền tiêu rủng rỉnh, vẻ đây.

 

Có tiền , việc đầu tiên là theo đuổi Đào Hồng trong công xã, Đào Hồng khi kết hôn là hoa khôi của công xã, khi chồng qua đời, cô một sinh sống, nhưng vẫn còn quyến rũ.

 

Đào Hồng ban đầu coi trọng gã đàn ông lêu lổng .

 

Sau đó sự đeo bám của Côn Sắt, cuối cùng cũng chinh phục, hai kết hôn.

 

Sau khi cưới, Côn Sắt thường xuyên ngoài, theo đội vận chuyển kiếm tiền.

 

Trong nhà ngoài việc Tôn bà t.ử thường xuyên mâu thuẫn với cô, cuộc sống cũng coi như , cũng hy vọng. Cuộc sống kéo dài hơn nửa năm, từ cuối năm ngoái, Côn Sắt thường xuyên ngoài nữa.

 

Trong nhà bắt đầu thiếu thốn, cô giục Côn Sắt kiếm thêm tiền, vì cô thai, Côn Sắt , thì cùng .

 

theo ngoài.

 

Chuyến , cô dọa cho nhẹ.

 

Những bạn gọi là bạn bè của Côn Sắt, ai là ăn đàng hoàng, cái gọi là đội vận chuyển của Côn Sắt, căn bản ăn đắn, mà là buôn ma túy!

 

Bởi vì cảnh sát gắt, bọn họ dám động, nên cuộc sống đây vẻ dư dả, cũng còn nữa.

 

Đáng sợ hơn là, cô phát hiện Côn Sắt nghiện.

 

Lên cơn nghiện thuốc, liền đ.á.n.h đập cô, bắt cô đang m.a.n.g t.h.a.i kiếm tiền, cô sống c.h.ế.t , để kéo cô xuống nước, điên cuồng tiêm t.h.u.ố.c cho cô.

 

Ngày hôm qua đ.á.n.h cô một trận, Đào Hồng vỡ ối, sinh non.

 

Mà mục đích của Côn Sắt cực kỳ đơn giản, Đào Hồng c.h.ế.t, thể bán con , tiền là thể tiếp tục thỏa mãn bản .

 

Tần Du mà kinh hồn táng đảm, Côn Sắt còn là ? So với súc sinh còn bằng!

 

“Vợ ơi!” Một giọng quen thuộc ngoài sân kéo Tần Du về thực tại.

 

Cố Cẩn tay cầm giáo án, sải bước chân dài về phía cô.

 

Tần Du nhanh chóng chạy về phía , mặt vẫn còn vẻ bàng hoàng, hỏi: “Sao tới đây?”

 

“Tan học, thấy em về. Nghe em đến bên , đến đón em.” Cố Cẩn .

 

Giọng trầm thấp Tần Du cảm thấy an tâm lạ thường, gật đầu, : “Được. Chúng về nhà.”

 

Giờ phút , cô vô cùng rời khỏi nơi tăm tối, bạo lực, còn nhân tính .

 

 

Loading...