Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 594: Đứa bé bị ném trong sân nhà cô

Cập nhật lúc: 2025-11-26 04:24:25
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phan Tiểu Mỹ vẫn luôn chờ Đào Hồng thức dậy, nhưng Đào Hồng vẫn đang ngủ.

 

Cô ngủ say ngon, đứa bé cũng lẳng lặng trong lòng , thở đều đều.

 

Thấy cảnh tượng bình yên , Phan Tiểu Mỹ nỡ đ.á.n.h thức.

 

Sáng hôm , cô dậy sớm.

 

Vừa tỉnh dậy, cô liền lập tức xem Đào Hồng. Tối qua cô ngủ say quá, trời lạnh, cô chỉ đưa cho Đào Hồng một cái chăn bông, con họ lạnh .

 

Chỗ Đào Hồng ngủ, chăn gấp gọn gàng, nhưng thì thấy .

 

Cô mở cửa lớn phòng y tế, tìm khắp trong ngoài một lượt, đều thấy .

 

Đào Hồng thật ?

 

chỉ ở phòng y tế một đêm, sáng sớm tinh mơ, khi họ còn thức dậy, cô lén bỏ ?

 

Cô vốn luôn cảm thấy như Đào Hồng sẽ giữ lời, nên trong lòng vẫn luôn đề phòng.

 

thấy cô dứt khoát như , Phan Tiểu Mỹ thấy áy náy, chút cảm giác "lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử".

 

Đào Hồng khổ thật, nhưng xem , cô giữ chữ tín.

 

“Bọn họ ?” Sầm Luân từ phòng , cau mày hỏi.

 

“Chắc . Em tìm khắp nơi thấy.” Phan Tiểu Mỹ gật đầu: “Không ngờ cô giữ lời như . Cũng , mang theo một đứa bé, thật dễ dàng gì.”

 

“Rửa mặt đ.á.n.h răng , còn mở cửa việc.” Sầm Luân lãnh đạm một câu.

 

Cô thì lo lắng đủ điều, còn thì chẳng chút cảm xúc nào. Phan Tiểu Mỹ thầm nghĩ, đàn ông sinh bạc bẽo như , nên dù cô cố gắng sưởi ấm thế nào cũng thể ấm lên .

 

“Bữa sáng của , mười phần thì hết chín phần là hỏng bét , để tránh lãng phí gạo, nấu cơm nữa.” Phan Tiểu Mỹ đầu bếp nấu nước.

 

Sầm Luân ngơ ngác hiểu, chỉ một câu, chọc giận cô .

 

“Bà cô nấu cơm, xem chỉ thể tay. Đại trượng phu co dãn , nấu cơm nấu nướng, cũng là cao thủ.” Sầm Luân thấy Phan Tiểu Mỹ bên bệ bếp, vẻ mặt hờn dỗi, đành tự vo gạo nấu cơm.

 

“Đồng chí Tiểu Mỹ, cô thế? Đang yên đang lành nổi giận?”

 

“Vì Đào Hồng ?”

 

“Hay lo cô ngoài đói rét?”

 

“Mấy chuyện đó căn bản đến lượt cô lo. Một phụ nữ lăn lộn bên ngoài lâu như , lẽ nào tự lo cho .”

 

Phan Tiểu Mỹ bỗng ngẩng phắt đầu, cao giọng : “Các là đàn ông, sinh con, cho con bú, trông con, thì nhẹ nhàng lắm!”

 

“Chà, nổi cáu trông ghê thật. Xem như gì, xem như nãy gì hết!” Sầm Luân lập tức chọn cách kết thúc chủ đề.

 

Phan Tiểu Mỹ càng tức.

 

Sầm Luân lẳng lặng cắm cúi nấu. Cơm chín, xào thêm một đĩa dưa muối và nấu một bát canh trứng.

 

“Cơm canh nấu xong , cô tiếp tục giận dỗi, là ăn cơm?” Sầm Luân hỏi.

 

Phan Tiểu Mỹ vẫn bên bệ bếp sưởi ấm, thèm để ý đến .

 

Sầm Luân đành chịu, cô gái lúc ở kinh đô, bao giờ nổi giận, mà từ khi đến công xã Linh Khê trở nên khó hiểu như . Sáng nay, tự thấy hề trêu chọc gì cô.

 

“Hay là, nể mặt một chút, thử xem tài nấu nướng của thế nào?” Sầm Luân thăm dò. Thấy Phan Tiểu Mỹ vẫn phản ứng, nhíu mày: “Thật sự ăn ?”

 

“Thấy năn nỉ, ăn thử vài miếng xem .” Phan Tiểu Mỹ dậy, vênh váo bàn.

 

Cô bưng bát đũa lên. Món ăn nếm thử, tuy kém xa Tần Du , nhưng so với cô nấu thì ngon hơn gấp bội.

 

Hắn nấu ăn giỏi như , tại đây bữa nào cũng bắt cô ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-594-dua-be-bi-nem-trong-san-nha-co.html.]

 

Cô nấu khó ăn như thế, cũng chịu ? Không một lời phàn nàn.

 

mà, lời của Tần Du quả thật đúng, chuyện gì cũng cần tự tay .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

thấy, mỗi đều sở trường riêng, và chúng nên phát huy sở trường đó.” Phan Tiểu Mỹ buông đũa, nghiêm túc .

 

“Cô gì?” Sầm Luân lập tức cảm thấy căng thẳng.

 

“Anh nấu cơm, việc giao cho hết.”

 

Phan Tiểu Mỹ phắt dậy, như thể đó là điều hiển nhiên.

 

“... Đồng chí Tiểu Mỹ! Như . là đàn ông, cô thấy đàn ông nào chuyên xuống bếp ?”

 

“Lương Quân.”

 

“Lương Quân khác. Vợ đang ở cữ, phục vụ thì ai phục vụ?”

 

“Cố Cẩn.”

 

“Cố Cẩn xuống bếp, Tần Du tiếc , nỡ để đụng một cọng hành.” Sầm Luân dùng sự thật để tranh luận.

 

“Anh xuống bếp đấy. Lương Quân , thích xuống bếp, chỉ là nấu cơm ăn nổi, nên chị Tần Du mới cho nấu nữa. Hơn nữa, Tần Du là vợ , chị giặt giũ nấu nướng vì là cam tâm tình nguyện. Người đó là tình yêu, là hôn nhân. Chúng mấy thứ đó, thì cứ theo quy tắc mà .”

 

“Làm theo quy tắc cũng là như , cùng lắm thì cô một bữa, một bữa. Chúng luân phiên. Bằng thì miễn thương lượng.” Sầm Luân hề nhượng bộ.

 

Phan Tiểu Mỹ suy nghĩ một chút, : “Được. Vậy cũng , buổi trưa, buổi tối.”

 

buổi trưa, cô buổi tối!”

 

Ai mà chẳng Tần Du buổi trưa sẽ ở phòng y tế, cô mà ở đây thì cả hai bọn họ đều cần bếp.

 

Ai chọn buổi trưa, đó cần nấu cơm.

 

“Vậy thì một ngày, một ngày. Như mới công bằng.” Phan Tiểu Mỹ chốt hạ.

 

“Cứ .”

 

Thỏa thuận tất.

 

“Du Nha, hôm nay đến sớm !” Bên ngoài vang lên tiếng thôn dân chào Tần Du. Phan Tiểu Mỹ liền dậy, cô cho Tần Du chuyện Đào Hồng tự bỏ .

 

Chỉ là, cô bước sững .

 

Tần Du đang bế một đứa bé, cái tã lót bọc đứa bé giống y như đúc đứa bé Đào Hồng bế hôm qua.

 

“Chị Tần Du, đây là...”

 

“Con của Đào Hồng. Cô ném đứa bé cửa nhà , để một lá thư, tự .” Tần Du đáp.

 

“...” Phan Tiểu Mỹ kinh ngạc tột độ. Cô cứ tưởng Đào Hồng tự rời , ai ngờ cô bằng cách : tự , còn đứa bé thì ném sân nhà Tần Du?

 

Tần Du đưa cho Phan Tiểu Mỹ một tờ giấy nhàu nát.

 

“Bác sĩ Tần, vô cùng xin cô. cách nào nuôi nấng đứa bé, mà cha và bà nội nó là loại súc sinh ăn thịt . Bọn họ chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, đến đại đội trưởng công xã cũng họ. Chỉ gửi đứa bé ở chỗ cô, mới an tâm. Xin cô hãy giúp trông nó một thời gian. Đợi bọn họ c.h.ế.t , sẽ đón con, phiền cô nữa. Nếu như cô trả con cho , đó cũng là phúc khí của nó, sẽ bao giờ xuất hiện mặt nó nữa. Tình thế bất đắc dĩ, chỉ thể khẩn cầu cô. Đào Hồng kiếp nhất định trâu ngựa báo đáp.”

 

Nét chữ tờ giấy bằng que củi nhúng máu, từng nét ngay ngắn, như lời ai oán, bi thương tột cùng, vài chỗ còn loang vết nước mắt.

 

Lòng Phan Tiểu Mỹ quặn thắt .

 

Vốn dĩ cô bực bội hành động vô trách nhiệm của Đào Hồng, nhưng xong lá thư , cảm xúc trong cô còn hơn cả bực bội – đó là sự nặng nề, ngột ngạt.

 

“Đứa bé bỏ đây, tiếp theo chúng ?”

 

cũng bây giờ.” Tần Du cũng buồn rầu.

 

 

Loading...