“Sao ?” Tần Chấn Bân hỏi.
Thẩm Hồng Mai gượng gạo nặn một nụ , : “Không .”
Bà chỉ ngờ họ nhanh như .
Vốn tưởng nhanh nhất cũng ngày mai mới , ai ngờ giờ rời , quá đột ngột khiến bà trở tay kịp.
“Bà thông gia, tuy về, nhưng cũng ăn cơm tối xong hãy về chứ.” Bên ngoài, La Hồng Diệp giữ , “Hơn nữa, giờ trời sắp tối , xe đến huyện thành cũng mất mấy tiếng đồng hồ, vả giờ cũng còn tàu Kinh đô nữa.”
“Dì , tuy tàu Kinh đô, nhưng con hỏi , bên thành phố H, tối nay 11 giờ một chuyến. Chúng con cũng ở thêm một ngày, nhưng đối với chúng con chỉ là , mà còn là ân nhân.” Mang Giai Chiêu nhẹ nhàng , “Những năm đó, nhà chúng con gặp nạn, là cứu chúng con. Mẹ và tình cảm vô cùng .”
“Vốn dĩ sức khỏe vẫn khá , ngờ đột nhiên trở .”
Biết tin , họ bắt buộc trở về, hơn nữa bắt buộc bắt chuyến tàu sớm nhất.
“Vậy ăn cơm tối xong, chúng con mượn máy cày nhà bên cạnh, đưa hai thành phố H. Sẽ lỡ giờ tàu .” Tần Du , sang Cố Cẩn, Cố Cẩn gật đầu.
“Vậy .” Mang Giai Chiêu nghĩ ngợi , “Dù đường cũng ăn cơm. Vậy phiền .”
“Không phiền .”
Sau khi bàn bạc xong, nhanh chóng hành động.
Chuyện lên đường thể chậm trễ.
Một bàn thức ăn nhanh chóng dọn lên.
La Hồng Diệp vẫn nhiệt tình tiếp đãi họ như , nhưng khi ăn cơm, ai nấy đều mấy hào hứng.
Bà lão cúi đầu ăn cơm, mắt rưng rưng, ngẩng đầu Thẩm Hồng Mai vài , nhưng chung quy gì.
Thẩm Hồng Mai cảm thấy cổ họng nghẹn, để giảm bớt cảm giác đó, bà uống nhiều canh.
“Uống nhiều canh chút, sữa sẽ nhiều. Tốt lắm.” Bà lão thấy Thẩm Hồng Mai liên tục uống canh, ngẩng đầu với La Hồng Diệp, “Sau , phiền bà thông gia nhọc lòng chăm sóc.”
“Không nhọc lòng . Là chuyện nên mà.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ngoài những câu , bàn cơm ai thêm gì nữa.
Cơm nước xong xuôi nhanh, Mang Giai Chiêu đưa bà lão rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-699-may-ma-tinh-ngo-som.html.]
Thẩm Hồng Mai đến cuối cùng vẫn gọi một tiếng .
Bà lén bỏ chiếc túi gấm nhỏ bà lão tặng túi xách của bà . Đợi khi về phòng, phát hiện chiếc túi gấm đó vẫn im lìm gối đầu giường.
Trong phút chốc, lòng bà càng thêm rối bời, ngũ vị tạp trần.
****
Cơm tối ăn sớm, Tần Du, Cố Cẩn đưa bọn trẻ về nhà cũng sớm.
“Nghe hôm nay ở trường?”
“Anh dạo một vòng với chú Tần.” Cố Cẩn ngờ Tần Du chú ý đến từng giây từng phút như , cũng giấu giếm, trả lời thẳng.
“Đi thế?”
“Đi loanh quanh trong núi, hôm nay mưa mấy. Anh với chú Tần kiểm tra con kênh dẫn nước.” Cố Cẩn mặt đổi sắc tim đập trả lời.
Những chuyện nguy hiểm đó, bao giờ cho cô .
“ mà, lát nữa tìm Sầm Luân một chút.”
“Anh cũng ?” Tần Du hỏi .
“Hả?” Cố Cẩn hỏi chút khó hiểu.
“Tiểu Mỹ về Kinh đô.”
“...” Cố Cẩn chút bất ngờ, nhưng ngẫm nghĩ một lát, gật đầu : “Về cũng mà.”
“Em cũng thấy .”
“Vợ , giọng em bây giờ, hình như chút hả hê pha lẫn giận dỗi thì ?” Cố Cẩn nhận mùi vị khác thường.
“Chứ còn gì nữa. Có kẻ phúc mà hưởng, cứ để hối hận cho đời.”
Cố Cẩn im lặng. Ánh mắt Tần Du tìm kiếm lúc và ánh mắt Phan Tiểu Mỹ tìm kiếm Sầm Luân chẳng gì khác . Nếu cứ mãi đáp , kết quả sẽ thế nào?
Nghĩ đến đây, bỗng thấy may mắn vì tỉnh ngộ sớm.