Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 736: Cậu bé cần một chút thời gian

Cập nhật lúc: 2025-11-28 13:32:07
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối xuân đầu hạ, mưa dầm rả rích, bên ngoài những hạt mưa nhỏ tí tách rơi liên tục suốt ba ngày, như nỗ lực gột rửa hết thảy những tinh phong huyết vũ qua.

 

Tiền Kiến Dương phẫu thuật xong, ba ngày mới tỉnh . Cậu bé vẫn luôn truyền dịch để duy trì sự sống, mắt thường cũng thể thấy tốc độ gầy của . Khuôn mặt vốn mảnh khảnh giờ càng nhỏ hơn, tóc dài ít, sắc mặt tái nhợt khiến vô cùng đau lòng.

 

Tần Du dành phần lớn thời gian để ở bên cạnh Cố Cẩn, còn Phan Tiểu Mỹ thì vẫn luôn túc trực bên Tiền Kiến Dương.

 

"Chị Tần Du, Kiến Dương tỉnh , nhưng vẫn luôn chuyện, cũng chúng em, chỉ ngơ ngác trần nhà." Phan Tiểu Mỹ cay sống mũi , "Vừa nãy bác sĩ điều trị chính ghé qua chuyện với nó, nó cũng vẫn như , dường như cái gì cũng thấy."

 

Tần Du Tiền Kiến Dương giường, trong lòng cũng chua xót y như Phan Tiểu Mỹ.

 

Đứa nhỏ quanh năm bệnh tật giày vò, sớm nếm trải sự tàn khốc của nhân gian hơn hẳn những đứa trẻ khác, tâm trí cũng trưởng thành hơn. Chính bản bắt cóc, Tiền Đại Minh liều c.h.ế.t cứu con, tất cả chuyện diễn ngay mắt, tạo thành cú sốc cực lớn cả về thị giác lẫn tâm lý đối với bé. Hiện tại như , chắc chắn là hết chuyện nhưng tin, chỉ tự bao bọc trong thế giới riêng.

 

Tình huống nếu đặt ở vài chục năm thì cần sắp xếp bác sĩ tâm lý can thiệp ngay. Chỉ là thời đại , vấn đề ấm no còn khó giải quyết, nghề bác sĩ tâm lý căn bản phân chia chi tiết đến .

 

"Để cho nó từ từ. Nó cần một chút thời gian," Tần Du trả lời.

 

Phan Tiểu Mỹ gật đầu: "Chị Tần Du, Kiến Dương như , em cảm thấy... thật sự khó chịu."

 

"Tiểu Mỹ, em là thủ vệ đắc ý nhất của lãnh đạo các em, thể trái tim thủy tinh yếu đuối như . Em cổ vũ Kiến Dương, dẫn dắt thằng bé," Tần Du nghiêm túc với Phan Tiểu Mỹ.

 

Phan Tiểu Mỹ gật đầu. , tâm cô vốn dĩ cứng rắn nhất, hiện tại trở nên ôn nhu lạ thường, động một chút liền cảm thấy khó chịu.

 

"Sẽ thôi. Tất cả sẽ thôi Tiểu Mỹ, đừng lo lắng," Tần Du khẳng định.

 

"Còn Cố Cẩn thì ? Anh tỉnh ?" Phan Tiểu Mỹ hỏi.

 

"Chưa. Cũng giống như Kiến Dương, đang ở trong trạng thái tự khép kín tâm lý, tỉnh ," Tần Du trả lời.

 

Cố Cẩn và Tiền Kiến Dương ngủ mê mệt thời gian dài như . Bệnh trạng cũng giống : hội chứng rối loạn căng thẳng sang chấn.

 

Phan Tiểu Mỹ khẽ thở dài một : "Chị Tần Du, chuyện sẽ cả thôi."

 

Cô chỉ thể dùng chính những lời Tần Du an ủi để an ủi ngược chị một nữa.

 

"Ừ. Khẳng định sẽ ," Tần Du gật đầu.

 

Nhất định sẽ . Khó khăn lắm mới kéo Cố Cẩn từ vấn đề suy gan nghiêm trọng trở về, nên như , nên ở bên cô lâu hơn nữa. Anh từng cùng cô hết cả cuộc đời. Anh là tính toán như , tuyệt đối sẽ nuốt lời. Cô tin chắc chắn sẽ khỏe .

 

"Chị Tần Du, em báo cáo với lãnh đạo về tình hình . Lãnh đạo sẽ lập tức phái xuống. Ông nhất định sẽ bảo vệ thật ."

 

"Cảm ơn Tiểu Mỹ." Tần Du yên tâm một chút. "Bên phiền em, chị qua xem Cố Cẩn."

 

Trước đây khi bọn họ đưa Tiền Kiến Dương tới tỉnh thành, Tiền Đại Minh phái theo bảo vệ, cô còn cảm thấy chút chuyện bé xé to. Hiện tại cô bao giờ nghĩ như nữa, cô cảm thấy bọn họ vẫn cần nhiều sự bảo vệ. Ác ma quá nguy hiểm, khủng khiếp hơn cô tưởng tượng nhiều.

 

Kiếp cô vẫn luôn sống ở công xã Linh Khê, từng gặp chút nguy hiểm nào. Mà nay cô mới hiểu , là do Cố Cẩn chắn hết mưa gió bão bùng ở bên ngoài công xã. Kiếp cùng trải qua nhiều chuyện như , cô mới thế giới đáng sợ đến thế nào, mưa m.á.u gió tanh, xương trắng chất chồng.

 

"Cố Cẩn, ngủ ba ngày bốn đêm , thể tỉnh dậy đấy. Anh mà tỉnh , bọn nhỏ đều lười biếng, chẳng thèm nhảy nhót trong bụng em nữa. Em sờ chúng nó, chúng nó một chút phản ứng cũng . Chúng nó hy vọng dậy chơi cùng đấy."

 

Tần Du bên giường bệnh, đặt tay Cố Cẩn lên bụng . Đứa trẻ trong bụng dường như lập tức sinh động hẳn lên, đạp một cái, đ.ấ.m một cái.

 

"Cố Cẩn, cảm giác bọn nhỏ đang chơi cùng ? Chúng nó thật sự thích . Người ba như hoan nghênh thế , mau dậy thực hiện trách nhiệm của cha chứ."

 

Cố Cẩn vẫn thờ ơ.

 

"Thôi , dậy thì thôi. Không cả, em và con thể đợi ."

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

" . Kiến Dương tỉnh , nhưng tình hình lắm. Em thấy ngủ cũng lâu , kỳ thật thể dậy đấy."

 

"Cố Cẩn , hy vọng vẫn . Trước vượt qua , chẳng lẽ bây giờ ? Những chuyện đó đều qua ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-736-cau-be-can-mot-chut-thoi-gian.html.]

 

Mỗi ngày Tần Du đều ở bên cạnh Cố Cẩn nhiều, nhiều lời, nhưng Cố Cẩn vẫn cứ im tỉnh.

 

Kinh đô.

 

Lão Tư lệnh Lãnh khi nhận điện báo của Phan Tiểu Mỹ, lập tức liên hệ bộ phận đặc cảnh tỉnh lị, chuyên điều động nhân thủ bảo vệ an cho Cố Cẩn và Tần Du. Sự sắp xếp ngay lập tức đến tai ông nội của Cố Cẩn là Cố Liệt.

 

Ông cụ tin bệnh tình của cháu trai tái phát, vẫn luôn tin, gấp đến độ trong nhà ngừng.

 

"Ông già , đừng qua nữa. Cháu trai chắc chắn sẽ khỏi. Trước chẳng khỏi ? Huống hồ hiện tại cháu dâu cũng đang ở bên cạnh nó. Nó lời con bé nhất, thích con bé nhất, khẳng định sẽ tỉnh ." Hồ Cúc , xong bà còn khẳng định thêm một câu: " , chắc chắn sẽ khỏi."

 

"Đâu dễ dàng khỏi như ? Trước lão chiến hữu của cũng tình trạng , cả đời thể hòa giải với chính . Đến lúc c.h.ế.t vẫn còn day dứt." Cố Liệt hậm hực đáp.

 

"Ông già , ông chuyện đấy? Cẩn Nhi nhà là lão chiến hữu của ông ? Cẩn Nhi còn trẻ như , dạo còn bệnh, phẫu thuật xong mới bao lâu, cuộc đời mới bắt đầu thôi mà? Sao ông thể hòa giải với chính ? Sao ông gở như ? Ông nó cứ mãi như thế ?"

 

"Nó vì cái gì áy náy? Nó chỉ là đang chấp hành mệnh lệnh. Lão Lãnh đều , là bởi vì lúc tình huống quá tồi tệ, bên công an thể áp chế đối phương, mới khiến Cẩn Nhi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Nó sai, một chút cũng sai, tại áy náy?"

 

Hồ Cúc rơi nước mắt như mưa: "Cái lão già c.h.ế.t tiệt , vốn dĩ đang yên lành, ông cứ một hai mấy lời xui xẻo như thế, chọc tức c.h.ế.t ?"

 

Cố Liệt thấy bà bạn già , lập tức rối loạn tay chân: " chỉ là tình huống của khác thôi. Có cháu . Cháu trai chúng cát nhân tự thiên tướng, sẽ . Đừng , càng cuống."

 

"Ông cũng cuống ! Nhớ năm đó, nếu sớm thế , c.h.ế.t cũng đồng ý cho ông đưa nó bộ đội. mong con cái tiền đồ lớn lao gì, chỉ cần bình an, khỏe mạnh là ."

 

"Ây da, nhắc chuyện ? Chuyện qua lâu lắc . Chuyện cũ rích, nhắc thú vị ."

 

"Có ý tứ! Rất ý tứ đấy!"

 

"Bà đây là điển hình của việc càn quấy!" Cố Liệt ồn ào đến đau đầu, dứt khoát thẳng, "Dù hiện tại sự việc như , Cẩn Nhi là lớn, nó tự khắc phục cửa ải khó khăn của cuộc đời. Hai vợ chồng già chúng cãi qua cãi cũng chẳng giải quyết vấn đề gì."

 

" , là giải quyết vấn đề. cãi thì giải quyết chắc?"

 

Cố Liệt chặn họng gì cho : "Bà chủ biên mấy chục năm, quả nhiên mắng cũng đầy trình độ tri thức. nhận thua, nhận thua ?"

 

Sắc mặt Hồ Cúc dịu một chút, : "Biết sai là . Biết sai thì mau nghĩ cách cứu vãn ."

 

Cố Liệt nữa khó xử, ông thể nghĩ biện pháp gì chứ. Cân nhắc một hồi lâu, ông : "Hay là, đồng chí chủ biên đại nhân Hồ Cúc, chúng phương Nam thăm cháu trai, cháu dâu . Cháu trai thật đúng là lợi hại, một phát liền song bào thai."

 

"Ông học sinh học ? Mang t.h.a.i đôi thì liên quan gì đến bố, đấy là do cháu dâu giỏi, hai trứng rụng mới song bào t.h.a.i chứ." Hồ Cúc nể nang đáp trả Cố Liệt.

 

Lại nữa giáo huấn, lão Cố Liệt hừ mũi trừng mắt vợ : "..."

 

"Không đúng, ông cái gì? Đi phương Nam thăm cháu?" Hồ Cúc phản ứng .

 

Cố Liệt hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều đầu , thèm để ý đến bà.

 

Hồ Cúc nháy mắt hưng phấn, : "Được, , phương Nam thăm cháu. thu dọn quần áo, chúng ngay."

 

"Hừ! Không một chút đoan trang trọng nào cả." Ông lão tỏ vẻ khinh bỉ.

 

"Trước mặt cháu trai cháu dâu thì cần gì đoan trang trọng?" Hồ Cúc hỏi .

 

"Quá lười lý sự với bà." Ông lão dậy, chắp hai tay lưng ngoài.

 

"Không thèm để ý thì thôi, ông ngoài gì? Ơ, ông đấy?"

 

Cố Liệt xoay trừng mắt: " thể gì? mua vé tàu hỏa chẳng lẽ chúng bộ ?"

 

"Ha ha ha ha." Hồ Cúc rốt cuộc rộ lên, , "Lão già, hôm nay ông đáng yêu nhất. Còn đáng yêu hơn cả chắt trai nữa."

 

 

Loading...