Thập Niên 70: Cô Vợ Vừa Đanh Đá Vừa Quyến Rũ - Chương 750: Gọi hồn thử xem sao

Cập nhật lúc: 2025-11-28 13:32:22
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sẽ ! Không khả năng!”

 

“Đồ khốn nạn! Ăn hàm hồ!”

 

Trong giấc mơ, Tần Du đang lớn tiếng mắng c.h.ử.i Cổ Thúy Lan. mặc kệ cô mắng thế nào, Cổ Thúy Lan vẫn giữ cái vẻ mặt kiêu ngạo, chiều " hết chuyện thiên hạ, ngươi bất lực thể đổi ".

 

“Vợ ơi, vợ ơi... Tỉnh ...”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Cố Cẩn vỗ nhẹ Tần Du, ôn tồn gọi tên cô.

 

Tần Du giãy giụa tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

 

“Lại gặp ác mộng ?”

 

Tần Du há miệng thở dốc, : “Em uống nước.”

 

Lòng bàn tay, trán, lưng cô đều đầm đìa mồ hôi, ướt sũng.

 

Cố Cẩn rót cho cô một chén nước, cầm khăn khô nhẹ nhàng lau trán cho cô, lo lắng hỏi: “Gần đây em cứ gặp ác mộng thế? Hay là cái gì dọa sợ ? Nếu đúng là , để nhờ bà nội gọi hồn thử xem ?”

 

Cố Cẩn "gọi hồn" là theo cách tự an ủi tâm linh của thế hệ già ở nông thôn. Đôi khi trẻ con khó ngủ, đêm, họ thường cho rằng đứa trẻ kinh hãi hoặc thứ gì đó vô hình cho sợ. Những chuyện , thể tin nhưng cũng thể tin.

 

Trong ấn tượng của Tần Du, Cố Cẩn mê tín. Cô buồn hỏi: “Anh mà cũng tin cái á?”

 

“Nếu thể cho em ngủ ngon, nguyện ý tin.”

 

Tần Du ngẩn ngơ . Dường như vì cô, thật sự đổi nhiều.

 

“Cố Cẩn, thật .” Tần Du ôm chặt lấy Cố Cẩn, siết mạnh tay. Chỉ dùng sức ôm như , cô mới cảm thấy sẽ mãi ngốc nghếch ở bên cạnh , vĩnh viễn rời .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-750-goi-hon-thu-xem-sao.html.]

Ngày hôm , Cố Cẩn thật sự chuyện của Tần Du với bà La Hồng Diệp. Lúc miêu tả, cố ý nghiêm trọng lên, bảo rằng Tần Du cứ ngủ , ban đêm giật hoảng sợ.

 

La Hồng Diệp xong liền sốt ruột, buổi tối chuẩn sẵn đồ cúng tế, giữa sân.

 

Khi trời tối, bà ngoài sân hô lớn: “Là kẻ nào sợ cháu gái Tần Du của cùng đứa bé trong bụng, đều tránh hết cho ! Các con ơi, các con ở , về nhà với bà nội, về với bà cố nào...”

 

Tần Du mà dở dở .

 

Cố Cẩn bên cạnh cô cực kỳ nghiêm trang, trịnh trọng, thậm chí thành kính. Thấy , Tần Du mới thật sự tin rằng Cố Cẩn để ý cô đến nhường nào. Quan tâm đến cô và con đến mức vứt bỏ cả chủ nghĩa duy vật của bản .

 

“Bà nội, cháu thấy Cố Cẩn ngủ cũng yên lắm. Hay là bà gọi hồn cho luôn .” Tần Du liếc mắt tinh quái Cố Cẩn, khiến lúc cũng dở dở .

 

“Anh là đàn ông con trai, cần gì cái ?” Cố Cẩn kháng nghị.

 

“Sao cần? Cháu là đàn ông thì cũng là cháu trai của bà. Bà thông gia, gọi , mau gọi ! Nếu thì chúng cùng gọi.” La Hồng Diệp và Tần Du còn kịp đáp lời thì bà Hồ Cúc lên tiếng.

 

Đêm qua bà và Cố Liệt tìm Lý Chi Minh châm cứu. Sau khi mát xa xong, bà cẩn thận hỏi thăm tình hình sức khỏe của Cố Cẩn. Lý Chi Minh thể hồi phục gần như , nhưng vấn đề tâm lý thì khó . Vì ông thấy bùng phát bao giờ, nên hoặc là thực sự khắc phục chướng ngại tâm lý, hoặc là che giấu quá giỏi.

 

Nếu tự khỏi thì , cả nhà cùng vui. nếu vẫn luôn kìm nén và khống chế cảm xúc, thì rắc rối sẽ lớn, chẳng khác nào chôn một quả b.o.m nổ chậm trong ? Cho nên lúc , bà thà tin là Cố Cẩn thứ gì đó dọa sợ còn hơn.

 

“Được. Vậy chúng cùng !” Chuyện bà thông gia từ kinh đô tán đồng, La Hồng Diệp vui, lập tức mời bà cùng tham gia.

 

Hai bà lão cửa sân, lớn tiếng gọi hồn.

 

Tần Du c.ắ.n hạt dưa , hai bà lão thực sự quá đáng yêu. Ừm, cảm giác nhiều nhất vẫn là hạnh phúc. Hai bà nội đều yêu thương vợ chồng cô như , thật bao.

 

Nói cũng lạ, phương pháp dân gian thực sự linh nghiệm mà đêm đó, Tần Du ngủ ngon, Cố Cẩn cũng .

 

Bụng ngày càng lớn, ban đêm tiểu nhiều, mỗi tối cô đều dậy một hai . Những lúc thức dậy, thấy Cố Cẩn bên cạnh ngủ bình yên, Tần Du mới thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Loading...